Trang chủ » #5 – Khởi sinh bản ngã – Giác ngộ Chân Ngã

#5 – Khởi sinh bản ngã – Giác ngộ Chân Ngã

by Hậu Học Văn
188 views

Lời Giới Thiệu

Chân Ngã (The Self)

#1 - Thực Tại - Tĩnh Lặng

#2 - Ba trạng thái Tỉnh, mộng, ngủ sâu

#3 - Hạnh phúc - Trái Tim

#4 - Ngã nhận thức & Ngã vô minh

#5 - Khởi sinh bản ngã - Giác ngộ Chân Ngã

#6 - Vô minh - Vở kịch của Thượng Đế

#7 - Loại bỏ tâm trí

#8 - Jnani (Người biết Chân Ngã)

#9 - Trạng thái của Jnani

#10 - Vấn ngã & Quy hàng

#11 - Vấn ngã - Ngã niệm - Thiền Định

#12 - Thực hành vấn ngã

#13 - Yoga - Truy vấn 'Tôi là Ai'

#14 - ''Tại sao tôi không cảm thấy nó?''

#15 - Truy vấn - Nhận biết Chân Ngã

#16 - Vấn ngã & những quan niệm sai lầm

#17 - Quy hàng

#18 - ''Nếu chỉ có quy hàng có đủ chứng ngộ được Chân Ngã không?''

#19 - Guru (Bậc Đạo Sư)

#20 - ''Ngài hay Guru có thể giúp chúng tôi nhận ra Chân Lý không?''

#21 - Ân điển của Guru

#22 - Sự tĩnh lặng & Sat-sanga

#23 - Sự tĩnh lặng & Guru

#24 - Thiền định & Yoga

#25 - ''Tôi nên thiền như thế nào?''

#26 - Mantra & Japa

#27 - Japa & Ajapa (bất thành lời)

#28 - Đời sống trong thế gian

#29 - Tu tập tâm linh - Ăn uống - Tình dục

#30 - Yoga

#31 - Luân xa - Yoga karma

#32 - Samadhi

#33 - Khải tượng & Quyền năng tâm linh

#34 - Những trải nghiệm tâm linh

#35 - Thực tại của thế giới

#36 - Luân hồi

#37 - Bản chất của Thượng Đế (God)

#38 - Đau khổ và Đạo đức

#39 - Karma - Định mệnh - Tự do ý chí

H: Giác ngộ cái ngã tuyệt đối của ta, Brahma-jnana, có phải là chuyện bất khả thi, không thể đạt được đối với một người trần tục như tôi không?

Đ: Brahma-jnana không phải là kiến thức cần đạt được, vì vậy có được nó người ta có thể có được hạnh phúc. Việc nhìn hướng ra ngoài một cách vô minh là thứ mà ta nên từ bỏ. Cái Chân Ngã mà bạn muốn biết thực sự là chính bạn. Chính sự vô minh của bạn khiến bạn đau buồn không cần thiết như mười kẻ khờ khạo đau buồn trước sự mất mát của người thứ mười vốn không bị mất đi đâu cả.

Mười người khờ khạo trong câu chuyện ngụ ngôn vượt qua một con suối và khi đến bờ bên kia họ muốn đảm bảo rằng tất cả họ đều có đã vượt qua sông một cách an toàn. Một trong mười bắt đầu đếm, nhưng trong khi đếm những người khác đã bỏ mình ra ngoài. ‘Tôi chỉ thấy chín; chắc chắn đúng, chúng ta đã mất một người. Nó có thể là ai chứ?’ anh ấy nói. `Bạn đã đếm chưa đúng không? ‘ hỏi một người khác, và tự mình đếm. Nhưng anh ấy cũng vậy chỉ đếm chín. Lần lượt từng người trong số mười người chỉ được tính chín, quên mất chính mình. Tất cả họ đều đồng ý: Chúng ta chỉ có chín người ‘, nhưng ai là người còn thiếu? ‘ họ tự hỏi mình.

Mọi nỗ lực họ đã thực hiện để phát hiện ra cá nhân bị mất tích không thành công. Dù người chết đuối có là ai đi nữa’, người tình cảm nhất trong mười kẻ ngốc nói, chúng ta đã mất đi anh ấy.’ Vì vậy, vừa nói xong anh ấy đã bật khóc, và những người khác cũng làm theo.

Nhìn thấy họ khóc bên bờ sông, một người đi đường thương cảm hỏi về nguyên nhân. Họ liên hệ những gì đã xảy ra và nói mà thậm chí sau khi tự đếm vài lần, họ vẫn không thể tìm thấy ai khác hơn là chín người. Người nghe câu chuyện nhìn thấy tất cả có mười người trước mặt anh ta, người đi đường đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Để làm cho họ tự biết rằng họ thực sự là mười người, rằng tất cả họ đều có sống sót sau cuộc vượt sông, anh ấy nói với họ, Mỗi người trong số các bạn lần lượt tự điểm số nối tiếp nhau, một, hai, ba, v.v., trong khi tôi sẽ cho bạn mỗi người một đòn đánh để tất cả các bạn có thể chắc chắn rằng đã được tính vào trong số lượng, và chỉ tính một lần. Người bị mất tích thứ mười sau đó sẽ được tìm thấy.

‘ Nghe điều này, họ vui mừng trước viễn cảnh tìm thấy người đồng đội bị mất tích của họ và chấp nhận phương pháp được đề xuất bởi người lữ hành. Cứ thế mỗi người điểm số xong đều bị khách lữ hành giáng 1 đòn, cho đến người cuối cùng nói ‘Mười’ thì anh ta cũng nhận một cú. Sau đó họ bỡ ngõ nhìn nhau và đồng thanh nói ‘Chúng ta có mười người’. Sau đó họ cảm ơn người đi đường vì đã xóa bỏ nỗi đau của họ.

Đó là câu chuyện ngụ ngôn. Người thứ mười ấy được đưa đến từ đâu? Anh ta đã từng bị lạc đi không? Khi biết rằng anh ấy vẫn ở đó suốt thời gian qua, họ có học được bất cứ điều gì mới không? Nguyên nhân của sự đau buồn của họ không phải là sự mất mát thực sự của bất cứ ai, đó là sự thiếu hiểu biết của chính họ, hay đúng hơn, chỉ là sự giả định của họ rằng một trong số họ đã bị mất. Đó cũng là trường hợp của bạn. Thực sự không có lý do gì để bạn đau khổ và bất hạnh. Bản thân bạn áp đặt những giới hạn cho chân tánh vô hạn của mình, và sau đó khóc rằng bạn chỉ là một sinh vật hữu hạn. Sau đó, bạn tu tập bài tâm linh này nọ để vượt qua những giới hạn vốn không tồn tại. Nhưng nếu bản thân việc thực hành tâm linh của bạn đã giả định sự tồn tại của những giới hạn đó, làm thế nào nó có thể giúp bạn vượt qua chúng?

Do đó tôi nói rằng bạn thực sự là tồn tại thuần khiết vô tận, Chân Ngã. Bạn luôn luôn là Chân Ngã đó và không là gì khác ngoài Chân Ngã đó. Do đó, bạn có thể không bao giờ thực sự không biết về Chân Ngã. Sự vô minh của bạn chỉ là một sự ngu dốt tưởng tượng, giống như sự thiếu hiểu biết của mười kẻ ngu ngốc về sự mất mát người đàn ông thứ mười. Chính sự thiếu hiểu biết này đã khiến họ đau buồn. Khi đó, hãy biết rằng kiến thức thực sự không tạo ra một cái ngã mới cho bạn, nó chỉ xóa bỏ sự ngu dốt vô minh của bạn. Hạnh phúc không được thêm vào bản chất của bạn, nó chỉ được hé lộ ra là trạng thái tự nhiên thực sự của bạn, vĩnh cửu và bất hoại. Cách duy nhất để thoát khỏi buồn đau của bạn là biết và là Chân Ngã. Làm sao điều này có thể không thể đạt được?

H: Dù ngài Bhagavan có thường xuyên giảng dạy như nào đi nữa, chúng tôi vẫn không thể hiểu được.

Đ: Mọi người nói rằng họ không thể biết Chân Ngã, thứ là tất cả và toàn khắp. Tôi có thể làm gì ? Ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất cũng nói, ‘ Ta tồn tại’, ‘ta làm’, ‘cái này của ta’. Vì thế mọi người đều hiểu rằng cái Ta này luôn luôn tồn tại. Chỉ khi cái Ta này ở đó và cảm giác ta là cơ thể thì mới nói rằng cậu này là Venkanna, cậu kia là Ramanna, v.v.

Biết rằng cái luôn hiển hiện là Chân Ngã của chính mình, có cần thiết phải tìm kiếm với một ngọn nến? Để nói rằng tôi không biết Chân Ngã cũng không khác là nói, ‘Tôi không biết bản thân mình.’

H: Nhưng làm thế nào để ta đạt được trạng thái đó?

Đ: Ở đây là không có mục tiêu gì để đạt được. Không có gì để đạt được. Bạn là Chân Ngã. Bạn luôn tồn tại. Không thể nhận định được điều gì hơn về Chân Ngã là nó tồn tại. Nhìn thấy Thượng đế hay Chân Ngã chính là Là Chân Ngã hoặc là chính bản thân bạn. Nhìn là tồn tại. Bạn, là Chân Ngã, muốn biết làm thế nào để đạt được Chân Ngã. Nó giống như một người đàn ông đang ở Ramanasramam hỏi có bao nhiêu cách để đến Ramanasramam và cách nào tốt nhất cho anh ta. Tất cả những gì bạn cần là từ bỏ suy nghĩ rằng bạn là cơ thể này và từ bỏ mọi suy nghĩ về những thứ bên ngoài hay cái bất-Chân Ngã.

H: Bản ngã là cái gì? Nó có liên hệ gì với Chân Ngã?

Đ: Bản ngã xuất hiện và biến mất và là tạm thời, trong khi Chân Ngã là vĩnh viễn. Mặc dù bạn thực sự là Chân Ngã, bạn đồng nhất một cách sai lầm giữa Ngã thực với bản ngã.

H: Làm thế nào mà sai lầm này lại xảy ra?

Đ: Thử nhìn xem liệu nó có thực xảy ra không.

H: Một người phải hòa tan bản ngã vào trong Chân Ngã.

Đ: Bản ngã hoàn toàn không tồn tại.

H: Thế sao nó lại tạo rắc rối cho chúng ta?

Đ: Rắc rối cho ai? Những rắc rối cũng là được tưởng tượng ra. Rắc rối và khoái lạc chỉ dành cho bản ngã.

H: Vậy sao thế gian lại quá chìm trong vô minh?

Đ: Hãy tự chăm sóc bản thân đã. Hãy để thế gian tự lo liệu. Nhìn xem Chân Ngã của bạn. Nếu bạn là cơ thể thì cũng có cả thế giới vật chất. Nếu bạn là tinh thần thì tất cả đều là tinh thần thôi.

H: Điều đó chỉ tốt cho một cá nhân mà thôi, có ích gì với những người còn lại?

Đ: Hãy cứ làm như vậy đi đã rồi xem câu hỏi trên có còn phát sinh sau đó không.

H: Có sự vô minh không?

Đ: Có với ai?

H: Với bản ngã.

Đ: Phải, với bản ngã. Loại bỏ bản ngã và vô minh sẽ biến mất. Tìm kiếm nó, bản ngã biến mất và chỉ có Chân Ngã thực sự vẫn còn. Chân Ngã tuyên bố không nhìn thấy. Không có vô minh trong thực tế. Tất cả kinh sách chỉ nhằm bác bỏ sự tồn tại của vô minh.

H: Làm thế nào mà bản ngã khởi sinh?

Đ: Bản ngã không tồn tại. Nếu có thì bạn thừa nhận rằng mình có hai bản thân? Sao có thể có vô minh khi không có bản ngã? Nếu bạn bắt đầu truy vẫn, sẽ biết vô minh vốn đã không tồn tại, sẽ không tồn tại, hoặc bạn sẽ nói rằng nó đã chạy trốn. Sự vô minh gắn liền với bản ngã. Tại sao bạn nghĩ về bản ngã và rồi đau khổ? Lại vô minh là cái gì? Đó là điều không tồn tại.

Tuy nhiên cuộc sống thế gian đòi hỏi giả thuyết về vô minh. Vô minh không gì hơn là sự thiếu hiểu biết của chúng ta . Đó là sự thiếu hiểu biết hoặc sự lãng quên của Chân Ngã. Sao có thể có bóng tối trước mặt trời? Tương tự như vậy, liệu có thể có sự vô minh trước Chân Ngã tự hiển nhiên và tỏa sáng? Nếu bạn biết Chân Ngã, sẽ không có bóng tối, không ngu dốt và không khốn khổ.

Đó là cái tâm trí đang cảm thấy rắc rối và đau khổ. Bóng tối không bao giờ đến cũng như không đi. Nhìn thấy mặt trời và không có bóng tối. Tương tự, nhìn thấy Chân Ngã và thấy rằng vô minh không tồn tại.

❁ ❁ ❁
Nguồn: Nhận Thức Bất Nhị (Batnhi.net)

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x