Trang chủ » Chương 8: Chấp nhận hiện tại

Chương 8: Chấp nhận hiện tại

by Trung Kiên Lê
99 views

Vô thường và những chu kỳ sinh diệt trong cuộc đời

Có những chu kỳ của sự thành công, khi mọi thứ đều đến với bạn và phát triển tốt; cả chu kỳ của thất bại, khi chúng úa tàn và phân rã; bạn phải để chúng qua đi để tạo ra không gian cho những cái mới đến, hay sự chuyển hóa được tạo ra.

Nếu bạn vẫn còn bám víu và kháng cự lại những thời điểm đó, có nghĩa là bạn đang khước từ đi cùng với dòng chảy cuộc sống, và bạn sẽ thấy khổ đau. Có những thứ cần phải mất đi, tan đi để sự phát triển mới được bắt đầu. Một vòng chu kỳ không thể tồn tại nếu không có chu kỳ tiếp theo.

Giai đoạn đang đi xuống là thực sự cần thiết cho sự thức tỉnh về tâm linh. Bạn phải trải nghiệm sự thất bại sâu sắc, hay những mất mát to lớn thì mới có thể chạm đến tâm linh. Hoặc sự thành công tuyệt đỉnh của bạn bỗng trở nên vô nghĩa, sáo rỗng, và do đó cũng có thể xem là một thất bại.

Đằng sau sự thành công luôn ẩn giấu một sự thất bại, và sau mỗi thất bại đều có sự thành công. Trong thế giới này, trên phương diện hình tướng, ai cũng sẽ thất bại dù sớm hay muộn; đương nhiên mọi thành tựu cuối cùng đều trở về hư không. Tất cả mọi hình tướng chỉ là vô thường và tạm bợ.

Bạn vẫn có thể trở nên linh hoạt và tận hưởng sự phát triển, sinh sôi của nhiều hình tướng mới hay hoàn cảnh mới, nhưng bạn sẽ không đồng hóa chúng với chính bạn. Bạn không cần đến chúng để có được cảm giác là chính mình. Chúng không phải là cuộc sống của bạn, mà chỉ là hoàn cảnh sống của bạn.

Một chu kỳ có thể kéo dài từ vài giờ đến vài năm. Trong một chu kỳ có thể bao gồm cả những chu kỳ lớn và chu kỳ nhỏ. Nhiều chứng bệnh đã bùng phát khi đấu tranh chống lại vòng tuần hoàn năng lượng thấp, những chu kỳ này rất cần thiết cho sự tái sinh.

Một khi bạn vẫn còn đồng hóa mình với tâm trí, những ảo tưởng (như sự thôi thúc bên trong để làm và xu hướng tạo ra cảm giác về cái tôi, về giá trị của bản thân thông qua những yếu tố bề ngoài) là không thể tránh khỏi.

Điều này sẽ khiến cho bạn thấy khó khăn, hoặc dường như không thể chấp nhận những vòng tuần hoàn năng lượng thấp và cho phép chúng như chúng đang là. Do vậy, sự thông minh của cơ thể với cơ chế tự vận hành sẽ thực hiện những biện pháp tự bảo vệ và tạo ra một số bệnh lý nhằm ép buộc bạn phải ngừng lại, để cho một số quá trình tái tạo có thể diễn ra.

Chỉ khi bạn ở trong điều kiện được xem là “tốt” bởi tâm trí, dù nó liên quan đến một mối quan hệ, một địa vị xã hội, một vị trí, hoặc cơ thể, tâm trí sẽ gắn kết chính nó với điều kiện ấy và đồng hóa với nó. Nó sẽ cho bạn cảm giác hạnh phúc, cảm thấy tốt về bản thân, và nó sẽ trở thành một phần của con người mà bạn nghĩ đó là bạn.

Nhưng không có gì tồn tại lâu dài trong không gian này, nơi “mối mọt và rỉ sét” sẽ tiêu hóa hết. Nó có thể chấm dứt hoặc thay đổi hình thái, hoặc có thể bị chuyển phân cực mới: Cùng một điều kiện như vậy, nó có thể là tốt ngày hôm qua hoặc năm ngoái, rồi đột ngột chuyển thành xấu.

Cùng một điều kiện như vậy đã từng làm cho bạn hạnh phúc, nhưng sau đó sẽ khiến bạn đau khổ. Sự phát đạt ngày hôm nay có thể trở thành chủ nghĩa tiêu dùng một cách rỗng tuếch vào ngày mai. Một đám cưới và tuần trăng mật vui vẻ có thể trở thành cuộc ly dị hoặc sự chung sống không hạnh phúc.

Hoặc khi một điều kiện bị biến mất, nó khiến bạn cảm thấy bất hạnh. Khi một điều kiện hay tình huống được gắn kết và đồng nhất với trí năng mà thay đổi hoặc biến mất, tâm trí lúc đó không thể chấp nhận điều đó. Nó sẽ cố níu giữ cái trạng thái ấy và chống cự lại sự thay đổi. Nó cảm thấy đau khổ như thể chân tay của bạn bị xé tan khỏi cơ thể.

Điều này có nghĩa là hạnh phúc hay bất hạnh trên thực tế chỉ là một. Chỉ có ảo giác về thời gian đã phân tách chúng ra thành sự khác biệt.

KHÔNG ĐỐI KHÁNG VỚI CUỘC SỐNG, tức là bạn đang sống trong trạng thái ân sủng, thư thái và nhẹ nhàng. Trạng thái này sẽ không còn phụ thuộc vào kết quả mọi chuyện phải xảy ra như thế nào, tốt hay xấu.

Điều này thoạt nghe có vẻ rất nghịch lý, nhưng sau khi sự phụ thuộc của nội tại vào hình tướng bề ngoài không còn nữa, thì những điều kiện sống của bạn nói chung, những hình tướng bên ngoài, sẽ có chiều hướng cải thiện tốt hơn lên rất nhiều.

Những sự vật, con người, hoặc điều kiện nào đó bạn nghĩ rằng nó cần thiết cho niềm hạnh phúc của bạn bây giờ sẽ tự đến với bạn mà không cần phải đấu tranh hay gắng sức, và bạn sẽ cảm thấy tự do để tận hưởng và trân trọng chúng khi chúng còn đang tồn tại.

Tất cả những thứ đó dĩ nhiên sẽ biến mất, vì chu kỳ của vòng sinh diệt sẽ đến rồi đi, nhưng khi sự phụ thuộc vào nó không còn nữa thì sẽ không còn nỗi sợ bị mất nữa. Sự sống sẽ tuôn chảy một cách nhẹ nhàng.

Hạnh phúc đến từ nguồn thứ cấp sẽ không bao giờ sâu đậm. Nó chỉ là sự phản chiếu mờ nhạt từ niềm vui tự tại của Bản Thể Đích Thực, sự bình an mà bạn tìm thấy ở bên trong khi bạn đi vào trạng thái không có phản kháng.

Bản Thể Đích Thực sẽ đưa bạn vượt thoát khỏi hai thái cực đối ngược của tâm trí và sự phụ thuộc vào bất kỳ hình tướng nào. Kể cả khi tất cả mọi thứ dường như sụp đổ và nát tan xung quanh, từ sâu thẳm bên trong bạn vẫn có sự bình yên. Bạn có thể không thấy hạnh phúc, nhưng bạn thấy bình yên.

Sử dụng và buông bỏ tiêu cực

Mọi phản kháng từ bên trong đều được trải nghiệm theo sắc thái tiêu cực dù ở bất kỳ hình thức nào. Mọi tiêu cực đều là sự phản kháng và chống đối. Trong ngữ cảnh này, hai cụm từ này là đồng nghĩa, có thể được dùng thay thế cho nhau.

Sự tiêu cực có thể trải dài từ cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn đến cáu giận; từ chán nản, chống đối đến tự vẫn vì tuyệt vọng. Đôi khi sự kháng cự tạo ra nỗi đau đớn về mặt cảm xúc, thậm chí cả một tình huống rất nhỏ cũng có thể dẫn đến sự tiêu cực tột độ (như giận dữ, trầm cảm hoặc đau buồn sâu sắc).

Bản ngã tin rằng thông qua tiêu cực, nó có thể khống chế cả thực tại và đạt được những gì nó muốn. Nó cũng tin rằng thông qua tiêu cực, nó có thể thu hút những điều kiện hay hoàn cảnh mà bạn mong muốn, hoặc hóa giải những gì bạn không ưng ý.

Nếu bạn, hay tâm trí của bạn, không tin rằng sự bất hạnh sẽ có tác động nào đó, tại sao bạn lại muốn tạo ra nó? Dĩ nhiên trên thực tế, sự tiêu cực không hề có tác dụng.

Thay vì hấp dẫn những điều kiện bạn cần, thực chất sự tiêu cực ngăn cản, không cho điều đó xảy ra. Sự tiêu cực chỉ có một chức năng “hữu dụng” duy nhất là làm mạnh cái tôi bên trong, và đó là lý do bản ngã thích sử dụng sự tiêu cực.

Một khi bạn đã đồng hóa mình với một vài hình thái của tiêu cực, bạn không muốn loại bỏ nó, và trong sâu thẳm vô thức của mình, bạn không muốn bất kỳ một sự thay đổi tích cực nào.

Sự tích cực sẽ là mối đe dọa cho những hình thức đồng hóa một cách sai lầm (chẳng hạn như, “Tôi là một người đầy tuyệt vọng, giận dữ”, hay “Tôi là một người khó tính”). Sau đó, bạn sẽ bỏ lơ, từ chối, hoặc phá hỏng những gì tích cực trong cuộc sống. Đây là hiện tượng thường hay xảy ra. Và nó cũng rất điên rồ.

HÃY QUAN SÁT CÂY CỐI HOẶC CON VẬT, ĐỂ CHÚNG DẠY CHO BẠN cách chấp nhận sự thật và dâng nộp cho Hiện Tại.

Hãy để chúng dạy cho bạn cách an nhiên tự tại, hiện hữu trong cái “Tôi Là”.

Hãy để chúng dạy cho bạn về sự toàn vẹn, nghĩa là trở thành một thứ thống nhất, là chính bạn, và là Bản Chất Tồn Tại.

Hãy để chúng dạy cho bạn cách sống và chết thế nào, và làm thế nào để sự sống và cái chết không trở thành một vấn đề hay rắc rối.

Những cảm xúc tiêu cực hay lặp lại có thể chứa đựng một thông điệp nào đó, cũng như bệnh lý nào đó. Nhưng bất kỳ sự thay đổi nào mà bạn tạo ra, dù xảy đến với công việc của bạn, những mối quan hệ bạn có, hoặc thế giới xung quanh, xét cho cùng cũng chỉ là một thứ mỹ phẩm bề ngoài trừ khi nó sinh ra từ sự chuyển hóa bên trong nhận thức.

Và điều này chỉ xoay quanh một vấn đề: Hãy hiện hữu nhiều hơn ở hiện tại. Khi bạn đạt được mức độ cao nào đó về sự hiện hữu ở hiện tại, bạn sẽ không còn cần đến sự tiêu cực nào nữa để nói với bạn điều gì là cần thiết trong hoàn cảnh sống của bạn.

Tuy nhiên, khi sự tiêu cực vẫn tồn tại, thì hãy sử dụng nó. Hãy dùng nó như một dấu hiệu để nhận biết và nhắc nhở bạn sống ở hiện tại nhiều hơn.

KHI BẠN NHẬN THẤY SỰ TIÊU CỰC NẢY SINH BÊN TRONG BẠN, dù được tạo ra bởi một yếu tố bên ngoài, một suy nghĩ, hoặc một thứ gì đó không cụ thể mà bạn không nhận biết được, hãy nhìn vào những tiêu cực đó như thể có một giọng nói phát ra rằng: “Hãy chú ý. Ở đây và bây giờ. Hãy thức tỉnh. Đi ra khỏi tâm trí của bạn. Hãy hiện hữu trong hiện tại này”.

Dù chỉ là một tức giận nhỏ thôi cũng đủ mạnh và mong muốn được thừa nhận, được chú ý đến; nếu không, những phản ứng tiêu cực sẽ được tích tụ dần lên.

Bạn có thể loại bỏ nó đi một khi bạn đã nhận ra rằng bạn không cần có thứ năng lượng đó bên trong bạn và rằng nó không phục vụ cho một sứ mệnh nào cả. Nhưng sau đó, hãy đảm bảo bạn sẽ loại bỏ những tiêu cực đó một cách hoàn toàn. Nếu bạn không thể loại bỏ nó, hãy chấp nhận rằng cảm xúc tiêu cực đang có trong bạn và luôn lưu tâm, để ý đến cảm giác ấy.

MỘT CÁCH KHÁC ĐỂ LOẠI BỎ TẤT CẢ NHỮNG PHẢN ỨNG TIÊU CỰC đó là tưởng tượng chính bạn trở nên trong suốt đối với các yếu tố bên ngoài kích hoạt sinh ra phản ứng.

Bạn hãy thực hành bài tập này từng ít một. Tưởng tượng bạn đang ngồi một cách lặng lẽ ở nhà. Đột nhiên, có một âm thanh nào đó vang lên như tiếng còi ô tô từ bên kia đường. Sự khó chịu bắt đầu xuất hiện. Sự tức tối ấy có mục đích là gì? Không có mục đích nào cả. Tại sao bạn lại tạo ra nó? Bạn không làm điều đó. Tâm trí của bạn đã làm. Đấy là một phản ứng hoàn toàn tự động và vô thức.

Tại sao tâm trí của bạn lại làm vậy? Bởi vì nó đã nuôi giữ một niềm tin trong vô thức rằng sự phản kháng, chống đối của nó sẽ hóa giải được những điều kiện mà bạn không mong muốn. Điều đó dĩ nhiên chỉ là một ảo tưởng. Sự phản kháng mà nó tạo ra, cảm giác khó chịu hay tức tối trong trường hợp này, còn đáng lo ngại hơn cả cái sự việc ban đầu mà nó đang cố gắng hóa giải.

Tất cả những điều này có thể được chuyển hóa thành bài luyện tập tâm linh.

HÃY CẢM NHẬN CHÍNH MÌNH TRỞ NÊN TRONG SUỐT mà không có bất kỳ sự đông đặc nào của cơ thể vật chất. Bây giờ, hãy cho phép tiếng ồn, hoặc bất kỳ cái gì khơi dậy phản ứng tiêu cực, có thể đi xuyên qua bạn. Nó sẽ không còn đánh mạnh vào “bức tường” kiên cố bên trong bạn nữa.

Như tôi đã nói, đầu tiên hãy luyện tập bài này với những thứ nhỏ nhặt trước. Tiếng còi ô tô, tiếng chó sủa, tiếng trẻ con gào thét, hoặc ùn tắc giao thông. Thay vì có một bức tường phản kháng lại những điều này ở bên trong bạn, cái sẽ bị va đập triền miên và đau đớn bởi những thứ mà “đáng ra không nên xảy ra”, hãy để mọi thứ đi xuyên qua bạn.

Khi có ai đó nói với bạn điều gì thật thô lỗ hoặc có ý định làm tổn thương bạn, thay vì đi vào phản ứng và mang tâm trạng tiêu cực trong vô thức (như tấn công, phòng thủ, hoặc rút lui), bạn hãy để nó đi xuyên qua bạn. Không có sự phản kháng hay chống cự nào. Nếu điều đó xảy ra, sẽ không ai phải đau đớn cả. Đấy chính là sự tha thứ. Theo cách này, bạn sẽ không thể bị tổn thương hay bị tấn công.

Bạn vẫn có thể nói với người đó rằng cách cư xử của anh/cô ta là không thể chấp nhận được, nếu đó là những gì bạn lựa chọn để làm.

Người kia sẽ không còn sức mạnh để kiểm soát trạng thái bên trong bạn nữa. Sau đó bạn sẽ ở trong sức mạnh của chính mình – không phải sức mạnh của người khác; bạn cũng sẽ không phải chạy theo tâm trí bạn. Cho dù là tiếng còi ô tô, một người thô lỗ, một cơn lũ, động đất, hoặc sự mất mát toàn bộ tài sản, cơ chế phản kháng là hoàn toàn giống nhau.

Nếu bạn vẫn đang tìm kiếm ở bên ngoài, bạn không thể thoát khỏi trạng thái luôn tìm kiếm ở ngoài đó. Có thể phần thảo luận dưới đây sẽ mang lại lời giải đáp, và có thể là một kỹ năng mới cho bạn.

ĐỪNG TÌM KIẾM SỰ BÌNH AN. Đừng tìm kiếm bất kỳ trạng thái nào khác ngoại trừ cái trạng thái bạn đang có ở hiện tại; nếu không, bạn sẽ tạo ra sự mâu thuẫn bên trong và sự phản kháng một cách vô thức.

Hãy tha thứ cho bản thân vì đã không ở trong trạng thái bình an. Giây phút bạn chấp nhận hoàn toàn sự bất an của mình, chính sự bất an đó được chuyển hóa thành sự an lạc. Việc chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra sẽ đưa bạn đến sự an nhiên tự tại. Đó chính là phép nhiệm màu của sự dâng nộp.

Khi bạn chấp nhận những gì nó đang là, mọi giây phút sẽ trở thành phút giây tuyệt vời nhất. Đấy chính là sự giác ngộ.

Bản chất của lòng trắc ẩn

VƯỢT THOÁT KHỎI SỰ ĐỐI NGHỊCH DO TÂM TRÍ TẠO RA, bạn sẽ giống như một hồ nước sâu thẳm. Hoàn cảnh bên ngoài cuộc sống cũng chỉ là phần mặt hồ bên trên. Thỉnh thoảng rất yên bình, thi thoảng lại gợn sóng và không phẳng lặng, bị chi phối theo chu kỳ và theo mùa.

Tuy nhiên, dưới đáy sâu, hồ nước không hề bị tác động. Bạn là cả cái hồ, không phải là phần mặt hồ, và bạn kết nối với sự sâu thẳm bên trong bạn, vẫn tĩnh lặng và nguyên vẹn.

Bạn không kháng cự lại với bất kỳ sự thay đổi nào bằng cách giữ khư khư tình huống trong đầu. Sự bình yên bên trong bạn không hề phụ thuộc vào nó.

Bạn kết nối với Bản Thể Đích Thực bất biến, vô thời gian và bất tử; bạn không còn phụ thuộc vào bất kỳ sự thỏa mãn nào ở thế giới bên ngoài, vốn biến động liên tục. Bạn có thể tận hưởng những thứ đó, chơi đùa với chúng, tạo ra nhiều hình thái mới, và trân trọng vẻ đẹp của nó. Nhưng không cần có sự gắn kết giữa chính bạn với thế giới đó.

Chừng nào bạn còn chưa nhận thức được Bản Thể Đích Thực, những thứ khác sẽ dẫn dắt và lôi kéo bạn, bởi vì bạn đã chưa tìm thấy thực tại của chính mình. Tâm trí bạn có thể thích hoặc không thích hình tướng của họ, không chỉ là hình dáng cơ thể mà còn cả tâm trí họ nữa. Bạn chỉ có thể thiết lập được mối quan hệ thực sự khi bạn đã nhận biết được Bản Thể Đích Thực.

Từ Bản Thể Đích Thực, bạn sẽ nhận biết được cơ thể và tâm trí của người khác giống như một màn hình, bạn có thể cảm nhận được bản chất thật sự của họ, cũng giống như khi cảm nhận bản chất của chính bạn.

Vì thế, khi phải đấu tranh với sự đau khổ của người khác hoặc những hành xử một cách vô minh, bạn vẫn hiện hữu ở Hiện Tại và duy trì sự kết nối với Bản Thể Đích Thực tự tại bên trong, theo đó nhìn vượt lên trên hình thái bề ngoài và cảm nhận được ánh hào quang, sự thuần khiết ở Bản Thể Đích Thực của họ từ chính bạn.

Với Bản Thể Đích Thực, mọi khổ đau chỉ là ảo ảnh. Khổ đau được tạo ra do đồng hóa với hình tướng bên ngoài. Phép màu nhiệm cứu rỗi đôi khi sẽ xuất hiện thông qua sự tỉnh thức, nhận ra Bản Thể Đích Thực ở người khác.

Trắc ẩn là một dạng nhận thức về sự kết nối sâu thẳm bên trong giữa chính bạn và muôn loài. Lần tới, khi bạn nói: “Tôi không có gì chung với người này”, hãy nhớ rằng bạn có rất nhiều điểm giống với họ. Trong vài năm tới kể từ bây giờ, hai năm hoặc mười bảy năm sau, cả hai bạn đều sẽ trở thành những xác chết thối rữa, rồi một đống cát bụi, và sau đó không còn gì nữa cả. Đấy chính là sự chứng ngộ đầy tỉnh táo và khiêm tốn, không có chỗ cho sự tự cao, tự đại.

Đấy có phải là lối suy nghĩ tiêu cực không? Không, nó là sự thật hiển nhiên. Tại sao bạn lại nhắm mắt làm ngơ với nó? Theo cách hiểu này, ở đây có sự bình đẳng, công bằng giữa bạn và mọi sinh vật khác.

MỘT TRONG NHỮNG CÁCH LUYỆN TẬP TÂM LINH HIỆU QUẢ NHẤT là thiền định sâu về cái chết của hình tướng. Đây được gọi là: Chết trước khi đối diện với cái chết.

Hãy đi sâu vào nó. Cơ thể hữu hình của bạn đang tan rã. Rồi sẽ đến lúc mọi dạng thức của tâm trí, hay suy nghĩ đều chết. Nhưng bạn vẫn còn đang tồn tại đây, một sự hiện hữu thiêng liêng, Bản Thể Đích Thực. Tỏa sáng và hoàn toàn thức tỉnh.

Cái gì tồn tại thực sự thì không bao giờ chết; chỉ có tên gọi, hình tướng và những ảo tưởng mới biến mất.

Ở cấp độ sâu sắc này, lòng trắc ẩn trở thành một phương thuốc chữa lành. Trong trạng thái đó, ảnh hưởng chữa lành của bạn về căn bản không dựa trên hành động/hình tướng (doing), mà dựa trên bản chất tồn tại thật sự của bạn (being). Bất kỳ ai tiếp xúc với bạn sẽ được tiếp xúc với sự hiện hữu của bạn, và bị tác động bởi sự bình yên toát ra từ bạn, dù họ có ý thức được điều đó hay không.

cbất an đều mất hút trong đó như thể những bất an ấy chưa hề tồn tại. Điều này sẽ phá vỡ chu kỳ hành động – phản ứng có tính nhân quả.

Muôn loài chúng sinh đều cảm nhận được sự bình an từ bên trong bạn và phản hồi lại. Bạn dạy người khác thông qua Bản Thể Đích Thực của mình, thông qua việc bạn minh họa sống động cho sự bình an của Thượng Đế trong cõi phàm tục này.

Bạn trở thành “ánh sáng của thế giới”, một sự hiển lộ của ý thức thuần khiết, và theo đó bạn xua tan sự đau đớn do nghiệp căn tạo ra. Bạn loại bỏ sự vô minh mê mờ khỏi thế giới này.

Sự thông tuệ của hành động dâng nộp

Mức độ ý thức của bạn ở giây phút hiện tại chính là nhân tố quyết định tương lai mà bạn sẽ trải qua, do đó việc dâng nộp và chấp nhận là điều quan trọng nhất bạn có thể làm để có được những thay đổi tích cực tiếp theo.

Bất kỳ hành động nào bạn thực hiện đều là thứ cấp. Không có hành động nào thực sự tích cực có thể thực hiện từ một tâm trí không dâng nộp và chấp nhận thực tại.

Đối với một số người, sự dâng nộp mang hàm ý tiêu cực, ám chỉ sự thất bại, sự từ bỏ, không có khả năng đứng dậy chống chọi với thách thức của cuộc sống, trở nên ì ạch, v.v… Tuy nhiên, sự dâng nộp thực sự thì khác hẳn.

Nó không có nghĩa là thụ động chịu đựng bất cứ tình huống nào xảy đến với bạn và không làm gì để thay đổi. Nó cũng không có nghĩa là ngừng lại việc lập ra những kế hoạch hoặc bắt đầu thực hiện những hành động tích cực.

DÂNG NỘP LÀ MỘT DẠNG THÔNG TUỆ GIẢN ĐƠN nhưng sâu sắc của việc chấp nhận đi theo thay vì chống lại dòng chảy cuộc đời. Vị trí duy nhất nơi bạn có thể trải nghiệm dòng chảy cuộc đời chính là Hiện Tại; vì vậy, dâng nộp là chấp nhận giây phút hiện tại một cách vô điều kiện và không giới hạn.

Dâng nộp chính là loại bỏ trạng thái phản kháng ở bên trong đối với hiện thực.

Phản kháng từ bên trong có nghĩa là nói “Không” với những gì thực tại đang là, thông qua sự suy xét của tâm trí và sự tiêu cực về mặt cảm xúc. Sự phản kháng trở nên đặc biệt mạnh mẽ khi sự việc “đi sai”, nghĩa là có khoảng cách giữa nhu cầu hoặc kỳ vọng cứng nhắc của tâm trí và thực tại. Đó là một khoảng cách đau đớn.

Nếu bạn sống đủ lâu, bạn sẽ biết rằng những việc “đi sai” là chuyện thường tình. Nó đặc biệt xảy ra đúng vào những lúc mà bạn cần phải luyện tập sự dâng nộp nếu bạn muốn loại bỏ những đau thương và sầu khổ khỏi cuộc sống của mình.

Chấp nhận thực tại sẽ ngay lập tức giải thoát bạn khỏi việc đồng hóa mình với tâm trí, và sau đó sẽ kết nối bạn trở lại với Bản Thể Đích Thực. Sự phản kháng chỉ là vấn đề của tâm trí.

Dâng nộp chỉ là hiện tượng nội tâm thuần túy. Nó không có nghĩa là bạn không thể tạo nên hành động hoặc thay đổi tình thế.

Thực chất khi bạn dâng nộp, không có nghĩa là bạn cần phải chấp nhận toàn bộ hoàn cảnh sống, mà bạn chỉ cần chấp nhận một phần rất nhỏ của cuộc sống – có tên là Hiện Tại. Ví dụ, nếu bạn đang bị tắc và kẹt lại trong một vũng bùn, bạn không thể nói: “Được rồi, tôi bỏ cuộc, bản thân tôi đang bị kẹt trong vũng bùn”. Từ bỏ khác xa so với dâng nộp.

BẠN KHÔNG CẦN PHẢI CHẤP NHẬN HOÀN CẢNH SỐNG BẤT HẠNH HOẶC KHÔNG MONG MUỐN. Bạn cũng không cần phải tự lừa dối chính mình và nói rằng không có vấn đề gì sai với hoàn cảnh. Không phải. Bạn cần phải nhận thức rõ ràng những gì bạn muốn để thoát ra khỏi hoàn cảnh đó. Sau đó, bạn tập trung sự chú ý vào từng giây phút hiện tại mà không hề ghi nhãn tinh thần vào nó dưới bất kỳ hình thức nào.

Điều này có nghĩa là sẽ không có sự phán xét về phút giây Hiện Tại. Vì thế, sẽ không có sự phản kháng, không có cảm xúc tiêu cực. Bạn chấp nhận thực tại của giây phút hiện tại đó.

Sau đó, bạn tạo ra hành động và làm tất cả những gì bạn có thể để thoát khỏi tình huống.

Những hành động như vậy tôi gọi là hành động tích cực. Nó hiệu quả hơn nhiều so với hành động tiêu cực, cái nảy sinh từ sự giận dữ, tuyệt vọng, hoặc thất vọng. Cho đến khi bạn đạt được kết quả như ý muốn, bằng không thì bạn tiếp tục luyện tập sự dâng nộp bằng cách ngừng ghi nhãn tinh thần cho từng giây phút Hiện Tại.

Tôi sẽ đưa ra hình ảnh để minh họa cho quan điểm đã nêu. Bạn đang đi bộ dọc theo con đường vào ban đêm, xung quanh bạn là đám sương mù. Nhưng bạn không có đèn pha đủ mạnh để chiếu xuyên qua màn sương, để tạo ra một khoảng không nhỏ trước mặt đủ sáng cho bạn.

Màn sương mù chính là hoàn cảnh sống của bạn, nó bao gồm quá khứ và tương lai; chiếc đèn pha là ý thức ở hiện tại; và khoảng không sáng chính là giây phút Hiện Tại.

Trạng thái không chấp nhận thực tại làm cứng lại hình thái tâm lý của bạn – chiếc áo giáp ngoài của bản ngã, và do đó tạo ra một cảm nhận mạnh mẽ bên trong về sự tách biệt. Bạn cảm nhận thế giới xung quanh và một số người nào đó như là mối đe dọa đối với bạn.

Sự thôi thúc trong vô thức để phá hủy những thứ khác và những người xung quanh trỗi dậy trong bạn thông qua sự phán xét. Ngay cả thiên nhiên cũng có thể trở thành kẻ thù đối với bạn, và những gì bạn nhận thức hoặc diễn giải đều bị chi phối bởi nỗi sợ hãi. Căn bệnh tinh thần mà chúng ta gọi là chứng hoang tưởng chỉ là hơi cấp tính hơn so với trạng thái này.

Không chỉ trạng thái tâm lý mà cơ thể cũng trở nên cứng hơn và rắn lại do có sự phản kháng bên trong. Căng thẳng xuất hiện ở một số phần khác nhau trên cơ thể, và cơ thể trở nên co cụm lại. Dòng năng lượng sống tự do tuôn chảy khắp cơ thể – yếu tố cần thiết cho sự vận hành khỏe mạnh của cơ thể – sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Một số biện pháp trị liệu thân thể có thể giúp phục hồi lại dòng năng lượng này, nhưng trừ khi bạn chấp nhận thực tại hàng ngày, bằng không thì những biện pháp này chỉ có tác dụng tạm thời vì nguyên nhân chính – là lối tư duy phản kháng – vẫn chưa được hóa giải.

Có một cái gì đó ở bên trong bạn vẫn không bị tác động bởi những hoàn cảnh tạm thời, những thứ tạo nên hoàn cảnh sống của bạn, nhưng chỉ thông qua sự chấp nhận và dâng nộp thực tại thì bạn mới có thể tiếp cận được nó. Nó chính là sự sống – sinh mệnh của bạn, là Bản Thể Đích Thực – tồn tại vĩnh hằng trong cõi hiện tiền vượt thoát khỏi chiều thời gian.

NẾU BẠN THẤY HOÀN CẢNH SỐNG HIỆN TẠI CỦA MÌNH KHÔNG THOẢI MÁI hoặc không thể chịu đựng được nữa, chỉ bằng cách chấp nhận thực tại thì bạn mới có thể phá bỏ lối tư duy phản kháng.

Chấp nhận thực tại rất dung hợp với việc bắt tay vào hành động, để tạo ra sự thay đổi hoặc đạt được mục tiêu. Trong trạng thái chấp nhận hoàn toàn ấy, bạn sẽ cảm nhận được một nguồn năng lượng hoàn toàn khác, lan tỏa vào từng việc bạn đang làm. Sự chấp nhận kết nối bạn với năng lượng nguồn cội của Bản Thể Đích Thực, và nếu những việc bạn làm được hòa lẫn với Bản Thể Đích Thực, những việc làm ấy sẽ trở thành niềm hoan lạc, giúp bạn đi sâu hơn vào Hiện Tại.

Nhờ không còn phản kháng, mức độ ý thức ở hiện tại trong bạn tăng lên, và do đó chất lượng của tất cả những gì bạn làm hoặc đang tạo ra sẽ được cải thiện một cách vượt bậc. Thành quả của những việc làm ấy sẽ tự đến sau đó. Chúng ta gọi đó là “hành động trong trạng thái ung dung tự tại, hành động với sự chấp nhận thực tại”.

TRONG TRẠNG THÁI DÂNG NỘP, bạn sẽ nhìn thấy rất rõ những việc cần phải hoàn thành, và bạn sẽ hành động, thực hiện chỉ một việc trong một lúc và tập trung hoàn toàn vào việc đó.

Hãy học từ tự nhiên. Quan sát cách thức mọi thứ được hoàn thành như thế nào và sự nhiệm màu của sự sống được phơi bày mà không hề có sự không hài lòng, u buồn hay thất vọng.

Đó là lý do tại sao Chúa Jesus nói: “Hãy nhìn vào những bông hoa huệ kia, xem cách chúng lớn lên; chúng không loay hoay mà cũng chẳng nhọc nhằn”.

NẾU HOÀN CẢNH SỐNG CỦA BẠN KHÔNG THOẢI MÁI hoặc bất hạnh, hãy tách từng phút giây này ra và chấp nhận thực tại. Đó chính là ánh sáng đèn pha rọi chiếu xuyên qua đám sương mù. Tâm thức của bạn sẽ ngừng bị kiểm soát bởi điều kiện bên ngoài. Bạn không còn có khuynh hướng phản ứng lại hay chống đối lại những gì đang diễn ra đối với bạn.

Sau đó, hãy xem xét bản chất và nét đặc thù của hoàn cảnh đó. Hãy tự hỏi: “Bạn có thể làm gì để thay đổi cục diện, cải thiện nó, hoặc loại bỏ chính bạn ra khỏi nó?”. Nếu câu trả lời là “Có”, hãy bắt tay vào hành động.

Không phải là bạn tập trung vào hàng trăm thứ bạn sẽ làm vào thời điểm nào đó trong tương lai, mà hãy tập trung vào một thứ bạn có thể làm ngay bây giờ. Điều này không có nghĩa là bạn không cần lên kế hoạch. Cũng có khi việc lập kế hoạch sẽ là điều duy nhất bạn cần phải làm ngay lúc này.

Đảm bảo rằng bạn sẽ không để chạy mãi những “bộ phim tinh thần” cứ liên tục phản chiếu bạn vào tương lai, theo đó bạn sẽ đánh mất Hiện Tại của mình. Bất kỳ hành động nào bạn làm có thể không tạo ra thành quả ngay lập tức. Tuy nhiên, khi nhận được những kết quả ấy, xin bạn hãy nhớ không nên chống lại những gì đang có mặt lúc này.

NẾU BẠN THẤY MÌNH KHÔNG THỂ LÀM ĐƯỢC ĐIỀU GÌ ĐÓ, và bạn không thể đưa mình ra khỏi tình thế hiện tại, hãy sử dụng tình thế ấy để giúp bạn đi sâu vào việc thực tập chấp nhận hoàn cảnh sống, đi sâu hơn vào Hiện Tại, và sâu hơn nữa vào Bản Thể Đích Thực.

Khi bạn đi vào cõi phi thời gian của phút giây Hiện Tại, những sự thay đổi diệu kỳ thường xảy ra và đến với bạn theo những cách kỳ lạ mà không cần bất kỳ nỗ lực nào từ phía bạn. Nếu những yếu tố bên trong (như nỗi sợ hãi, tội lỗi, hay cảm giác bất lực) ngăn cản bạn thực hiện hành động, chúng sẽ được hóa giải dưới ánh sáng của sự hiện hữu đầy ý thức của bạn.

Đừng nhầm lẫn giữa sự dâng nộp với thái độ “Tôi không thể bị làm phiền nữa”, hoặc “Tôi không quan tâm nữa”. Nếu bạn xem xét kỹ vấn đề, bạn sẽ thấy một thái độ như vậy đã nhuốm màu tiêu cực để che đậy cảm giác bất mãn, né tránh và vì thế nó không phải là sự chấp nhận mà chính là sự chống đối đã được ngụy trang.

Khi bạn dâng nộp hoàn toàn, hãy hướng sự chú ý của bạn vào bên trong để kiểm tra xem có còn dấu vết nào của thái độ chống đối không. Bạn phải thật tỉnh táo khi làm như vậy; nếu không, sự phản kháng có thể tiếp tục tồn tại, ẩn nấp trong góc tối nào đó của tâm hồn dưới dạng một ý nghĩ hay một cảm xúc tiêu cực không được thừa nhận.

Từ năng lượng tâm trí đến năng lượng tâm linh

BẮT ĐẦU BẰNG VIỆC THỪA NHẬN RẰNG TRONG BẠN ĐANG CÓ SỰ CHỐNG ĐỐI. Hãy có mặt để ý thức được nó khi sự phản kháng xuất hiện. Hãy quan sát cách thức mà tâm trí của bạn đã tạo ra nó, cách nó đặt tên và phán xét hoàn cảnh bạn đang gặp phải, cũng như chính bạn và người khác. Hãy nhìn vào quá trình suy nghĩ đi kèm, cảm nhận năng lượng của cảm xúc lúc đó.

Bằng cách quan sát sự phản kháng, bạn sẽ thấy nó chẳng phục vụ cho mục đích nào cả. Khi tập trung sự chú ý vào Hiện Tại, sự chống đối vô thức sẽ được chiếu sáng bởi ý thức và sẽ chấm dứt sự tồn tại của thái độ chống đối trong bạn.

Bạn không thể vừa có ý thức sáng suốt vừa thấy bất hạnh, hoặc vừa thức tỉnh trong khi vừa thấy tiêu cực. Tiêu cực, bất hạnh hay đau khổ dưới bất kỳ hình thức nào đều có nghĩa là trong bạn có sự chống đối, và sự chống đối luôn luôn là vô minh.

Liệu bạn có muốn chọn tiếp tục chịu đau khổ? Nếu bạn không lựa chọn nó, bằng cách nào nó lại xuất hiện ở trong bạn? Mục đích của nó là gì? Ai đã làm cho những đau khổ này được tiếp diễn?

Thậm chí nếu bạn ý thức được những cảm xúc bất hạnh của bạn, sự thật là bạn đã bị đồng hóa với những cảm xúc đó và đã làm cho quá trình ấy được tiếp diễn thông qua lối suy nghĩ không tự chủ.

Tất cả những cảm xúc đó đều là vô minh. Nếu bạn thực sự thức tỉnh, hay nói cách khác, bạn đã hoàn toàn hiện hữu ở hiện tại, mọi tiêu cực sẽ được hóa giải gần như ngay lập tức. Tiêu cực không thể tồn tại với sự hiện hữu của bạn. Nó chỉ xuất hiện khi bạn không thực sự có mặt.

Ngay cả đau khổ cũng không thể tồn tại dài lâu cùng với sự hiện hữu của bạn. Bạn chỉ có thể kéo dài sự sống của những cảm giác bất hạnh bằng cách cho chúng thời gian để tồn tại. Sự đau khổ chính là máu của cuộc sống.

Hãy loại bỏ thời gian tâm lý bằng cách tập trung ý thức và nhận biết hoàn toàn từng phút giây hiện tại, rồi sự đau khổ sẽ chết đi. Nhưng bạn có muốn sự bất hạnh tan biến đi không? Bạn đã thực sự đau khổ đủ chưa? Bạn sẽ trở thành người như thế nào, là ai nếu bất hạnh không còn nữa?

Chừng nào bạn chưa thực sự dâng nộp và chấp nhận thực tại, thì con đường tâm linh chỉ là một thứ phù phiếm nào đó mà bạn đọc được về nó, nói về nó, hay thấy hấp dẫn và hứng thú với nó, viết những cuốn sách về nó, hoặc tin vào nó – cũng có thể là chả tin gì cả. Vì tất cả những thứ này đều không tạo ra sự khác biệt nào trong đời sống tâm linh của bạn.

CHỈ ĐẾN KHI BẠN THẬT SỰ CHẤP NHẬN VÔ ĐIỀU KIỆN HOÀN CẢNH SỐNG VÀ MỌI KHÓ KHĂN CỦA BẠN, thì mặt tâm linh mới trở thành một thực tế sống động trong cuộc đời bạn.

Khi bạn làm được như vậy, nguồn năng lượng bạn tỏa ra – và sau đó vận hành cuộc sống của bạn – sẽ có tần số rung động cao hơn rất nhiều so với trường năng lượng từ tâm trí phát ra, cái mà vẫn đang vận hành thế giới của chúng ta.

Thông qua việc chấp nhận thực tại một cách vô điều kiện, nguồn năng lượng tâm linh sẽ đi vào thế giới này. Nó không tạo ra bất kỳ sự đau khổ nào cho bản thân, cho người khác, hoặc bất kỳ sinh vật sống nào trên Trái Đất này.

Chấp nhận vô điều kiện trong những mối quan hệ cá nhân

Sự thật đúng đắn, không thể chối cãi đó là chỉ có những người vô minh mới cố gắng lợi dụng hay thao túng người khác, nhưng cũng có một sự thật nữa là chỉ những người vô minh mới bị lợi dụng hoặc thao túng. Nếu bạn phản kháng lại, hay đấu tranh chống lại hành động vô minh của những người xung quanh, chính bạn cũng đã biến mình thành vô minh.

Tuy nhiên, sự dâng nộp và chấp nhận vô điều kiện ở đây không có nghĩa là bạn cho phép chính mình trở thành người bị lợi dụng bởi những con người vô minh kia. Không đúng chút nào. Bạn có thể nói “Không” một cách chắc chắn và rõ ràng với những người đó, hoặc bước ra khỏi tình huống đó, đồng thời tâm thế của bạn hoàn toàn không có sự phản kháng nào.

KHI BẠN NÓI “KHÔNG” với con người hoặc tình huống, hãy để nó phát ra từ bên trong bạn chứ không phải là một kiểu phản ứng, hãy để sự từ chối đến từ sự nhận biết và thức tỉnh một cách hoàn toàn về cái gì là thực sự đúng đắn, là phải đối với bạn tại thời điểm này.

Hãy để cho đó là một câu trả lời “Không” mà không mang tính chất phản ứng lại, một câu trả lời “Không” có chất lượng, một câu trả lời “Không” hoàn toàn thoát khỏi mọi sắc thái tiêu cực và không tạo thêm bất kỳ sự phiền não, đau khổ nào.

Nếu bạn không thể chấp nhận thực tại hoàn toàn vô điều kiện, hãy hành động ngay lập tức: Dõng dạc nói to hoặc làm một việc gì đó để thực sự mang lại sự thay đổi cho tình huống vốn có, hoặc kéo bản thân hoàn toàn khỏi nó. Hãy chịu trách nhiệm cho tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời bạn, cho chính cuộc sống của bạn.

Xin bạn đừng làm ô uế Bản Thể Nội Tâm đẹp đẽ, tỏa sáng rực rỡ, cũng như đừng tạo ra thêm sự tiêu cực cho Trái Đất này. Xin đừng mang lại nỗi bất hạnh và khổ đau dưới bất kỳ hình thức nào cho nơi an trú bên trong của bạn.

NẾU BẠN KHÔNG THỂ HÀNH ĐỘNG – ví dụ như bạn đang ở trong ngục tù – thì bạn chỉ còn hai lựa chọn: phản kháng, hoặc là dâng nộp. Chịu đựng sự ràng buộc, hoặc là cảm nhận sự tự do từ nội tâm dù điều kiện bên ngoài có ra sao. Đau khổ, hoặc là an nhiên tự tại từ nội tâm.

Những mối quan hệ của bạn cũng sẽ thay đổi một cách sâu sắc bằng cách chấp nhận mọi thứ vô điều kiện. Nếu bạn không chịu dâng nộp đối với thực tại, điều này hàm ý rằng bạn sẽ không thể chấp nhận bất kỳ ai theo cách họ đang là. Bạn sẽ phán xét, chỉ trích, dán nhãn, từ chối hoặc cố gắng thay đổi con người họ.

Thêm vào đó, nếu bạn cứ muốn biến giây phút Hiện Tại thành phương tiện để đạt được kỳ vọng trong tương lai, bạn sẽ biến bất kỳ ai bạn gặp gỡ hoặc tương giao thành phương tiện để bạn đạt được một cái gì đó sau này.

Mối quan hệ giữa con người với con người chỉ có tầm quan trọng thứ yếu đối với bạn, hoặc cũng có thể chả có nghĩa lý gì đối với bạn. Những gì bạn có thể gặt hái từ mối quan hệ mới là thứ tối quan trọng – vật chất, sức mạnh, sự vui thú về thể chất, hoặc một hình thức thỏa mãn nào đó cho cái bản ngã bên trong.

Hãy để tôi minh họa cho bạn cách thức mà sự dâng nộp có thể tác động vào những mối quan hệ cá nhân của bạn.

KHI BẠN ĐANG THAM GIA VÀO MỘT CUỘC TRANH LUẬN, tranh cãi, hay tình huống mâu thuẫn nào đó, có thể với người yêu, người bạn đời hoặc một người rất gần gũi với bạn, hãy bắt đầu quan sát bạn đã trở nên phòng thủ như thế nào khi quan điểm của mình bị chống lại, bị tấn công, hoặc hãy cảm nhận sức mạnh từ sự hung hăng của bạn khi bạn công kích ý kiến của người khác.

Hãy quan sát sự gắn kết của bạn đối với quan điểm, ý kiến của mình. Cảm nhận nguồn năng lượng cảm xúc – tinh thần phía sau nhu cầu “bạn là người đúng nhất và những người khác phải là sai”.

Đấy chính là nguồn năng lượng của tâm trí chứa đầy cái tôi. Bạn có thể làm cho tâm thức trở nên ý thức trở lại bằng cách thừa nhận tình trạng đó, bằng cách cảm nhận nó một cách trọn vẹn nhất có thể.

Rồi một ngày nào đó, khi ở giữa cuộc tranh luận, bạn sẽ đột nhiên nhận ra bạn có một lựa chọn. Bạn có thể lựa chọn từ bỏ mọi phản ứng của bạn, chỉ để nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh. Bạn đã chấp nhận và dâng nộp.

Ý tôi không phải là bạn từ bỏ phản ứng bằng cách nói: “Được rồi, bạn đã đúng”, trong khi vẻ mặt của bạn thì như muốn nói: “Tôi vượt thoát khỏi mọi sự vô minh thiếu trưởng thành ấy”.

Đó chỉ là sự thay thế phản kháng từ mức độ này sang mức độ khác, trong khi cái tâm trí đầy bản ngã kia vẫn đang trị vì. Tôi đang nói về việc hãy bỏ đi những năng lượng tinh thần – cảm xúc đang cố gắng giành giật lại sức mạnh từ bạn.

Bản ngã rất khôn ngoan, do vậy bạn phải thực sự cẩn trọng, tỉnh táo và có mặt ở hiện tại, hoàn toàn thành thực với chính mình để kiểm tra xem bạn đã thực sự loại bỏ cái danh tính được tạo ra từ những quan điểm thuộc tâm trí chưa, từ đó giải phóng bản thân khỏi tâm trí.

NẾU BẠN BẤT CHỢT CẢM THẤY THẬT NHẸ NHÀNG, RÕ RÀNG VÀ AN LẠC TỪ SÂU BÊN TRONG, đó là dấu hiệu không thể nhầm lẫn được rằng bạn đã thực sự dâng nộp. Bạn hãy quan sát những gì đang xảy đến với quan điểm và ý kiến của người khác khi bạn không còn trao thêm sức mạnh cho chúng bằng sự chống đối và phản kháng của bạn.

Khi sự đồng hóa với những định kiến từ trong tâm trí đã bị gạt ra ngoài, mối giao tiếp với sự thấu hiểu mới thực sự tồn tại.

Không phản kháng không có nghĩa là không làm gì cả. Nó có nghĩa là bất kỳ “việc gì đang làm” đều không có tính kháng cự hay chống đối. Hãy nhớ đến triết lý sâu xa của võ thuật phương Đông: đừng kháng cự lại sức mạnh của đối phương, chỉ cần nương nhờ vào nó để vượt qua.

Có câu nói rằng “vô vi” trong khi bạn có mặt hoàn toàn ở hiện tại là một phương thuốc mang tính chuyển hóa và chữa lành rất hiệu nghiệm cho mọi hoàn cảnh và con người.

Ở đây có sự khác nhau giữa “vô hành” và không làm gì cả trong trạng thái ý thức thông thường, hay sự vô minh xuất phát từ cảm giác sợ hãi, bất lực, biếng nhác. Vô vi thực sự bao hàm sự bất phản kháng từ bên trong và sự thức tỉnh cao độ.

Mặt khác, nếu cần phải bắt tay vào hành động, bạn sẽ không còn phản ứng lại từ lý trí bó buộc, mà bạn sẽ tạo hành động để đối phó với tình huống trong sự hiện hữu đầy ý thức của mình. Trong trạng thái đó, tâm thức của bạn sẽ không bị hạn chế bởi bất kỳ khái niệm nào, ngay cả khái niệm về phi bạo lực. Cho nên bạn sẽ không thể biết trước bạn sẽ hành động như thế nào?

Bản ngã tin rằng sức mạnh của bạn sẽ nằm ở sự phản kháng, trong khi đó thực chất sự phản kháng sẽ cách ly bạn ra khỏi Bản Thể Đích Thực – đó là nơi duy nhất chứa đựng sức mạnh thực sự của bạn. Phản kháng là sự yếu đuối và sợ hãi được ngụy trang dưới dạng sức mạnh.

Những gì bản ngã cho là yếu đuối chính là Bản Thể Đích Thực tồn tại trong trạng thái thuần khiết, ngây thơ, và đầy sức mạnh. Trong khi đó, những gì bản ngã xem là sức mạnh lại là sự yếu đuối.

Do vậy, bản ngã tồn tại dưới hình thức chống đối liên tục và đóng vai trò giả mạo để che đậy những “yếu kém” của bạn – mà thực chất những “yếu kém” ấy lại là nguồn sức mạnh thực sự.

Cho đến khi có sự chấp nhận vô điều kiện với thực tại, bằng không thì cách cư xử – như đang đóng vai một cách vô thức – vẫn còn diễn ra trong mối quan hệ giữa bạn với người khác.

Khi có thái độ chấp nhận hoàn toàn đối với thực tại, bạn sẽ không cần phải bảo vệ bản ngã, cũng như phải đeo những chiếc mặt nạ giả dối trong các mối quan hệ nữa. Bạn sẽ trở thành người vô cùng đơn giản và chân thật. “Thật là nguy hiểm”, bản ngã thốt lên như thế. “Mày sẽ bị tổn thương. Mày sẽ trở nên mong manh, yếu đuối”.

Dĩ nhiên, bản ngã không biết rằng bằng cách loại bỏ đi sự phản kháng và chống cự, bằng cách trở nên “mong manh, yếu đuối”, bạn mới có thể khám phá ra bản chất thực sự và không thể bị tổn thương của mình.

Tác giả: Eckhart Tolle
(Nếu bạn yêu thích hãy mua sách giấy ủng hộ tác giả, dịch giả và nhà xuất bản)

5 1 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x