Trang chủ » Đối thoại với Thượng Đế – Chương II

Đối thoại với Thượng Đế – Chương II

by Hậu Học Văn
176 views

Nếu các người đã chọn lựa để tin một Thượng Đế có thể cần gì đó và trừng phạt những ai không dâng cho mình những nhu cầu, các người đã tin một Thượng Đế bé nhỏ hơn Ta. Không hỡi các con, một lần nữa hãy để Ta trấn an các con bằng văn bản này:

Ta không có nhu cầu. Ta không đòi hỏi gì hết. Nói như vậy không có nghĩa là Ta không có ước mong.

Ước mong và Nhu Cầu không phải là cùng một loại.

Phần đông các người đã coi hai thứ là một trong đời sống hiện tại.

Ước mong là khởi đầu của sáng tạo. Đó là tư tưởng đầu tiên, một cảm xúc lớn trong linh hồn.

Sau đó, Thượng Đế chọn lựa nên sáng tạo gì tiếp theo. Và ước mong của Thượng Đế là gì?

Trước hết, Ta ước mong được biết và kinh nghiệm chính Ta trong tất cả huy hoàng của Ta, để Ta biết Ta là ai? Trước khi Ta sáng tạo ra các người và thế giới vũ trụ,

Ta không biết và kinh nghiệm điều đó.

Thứ hai, Ta ước mong các người sẽ biết và kinh nghiệm và kinh nghiệm các người thực sự là ai? Nhờ vào quyền năng Ta đã trao cho các người để sáng tạo và kinh nghiệm chính các người bằng cách nào do các người lựa chọn.

Thứ ba, Ta ước mong cho toàn bộ tiến trình đời sống là một kinh nghiệm vui thú không bao giờ dứt, sáng tạo liên tục, phát triển vô tận và thành đạt hoàn hảo trong mỗi thời gian hiện tại.

Thứ tư: Ta đã đặt ra một hệ thống hoàn hảo để nhờ đó, các ước mong kia có thể thực hiện được. Hiện nay chúng đương được thực hiện ngay trong khoảng khắc này. Sự khác biệt giữa Ta và các người là Ta biết điều đó.

Thứ năm: Vào lúc các người biết tất cả (thời gian xảy ra chuyện này nơi các người có thể vào bất kỳ lúc nào), các người cũng sẽ cảm nhận được như Ta đã cảm nhận: Luôn luôn, mãi mãi, hoàn toàn vui thú, hoàn toàn yêu thương, hoàn toàn tiếp cận, hoàn toàn chúc lành và hoàn toàn biết ơn.

Đây là năm thái độ của Thượng Đế.

Ta sẽ chỉ cho các người biết cách áp dụng thế nào trong đời sống các người để tiến tới Thượng Đế tính.

Đời tôi không hoàn hảo, gồm toàn bất hảo. Tôi ước ao với tất cả lòng thành sửa được những bất hảo đó. Tôi ân hận những hành động sai trái, sa ngã của tôi. Chính vì tôi không tự tìm được giải pháp nên tôi chạy đến Ngài.

Ta vui mừng vì người đã tới Ta. Lúc nào Ta cũng ở đây để giúp cho người. Bây giờ

Ta ở đây đây. Người khỏi cần tự mình tìm những giải đáp.

Như vậy chuyện này có vẻ quá ư dễ dàng, cứ việc ngồi đây nói chuyện với Ngài, cả đến việc tưởng tượng Thượng Đế đang trả lời tôi, như vậy có phải điên rồ không thưa Ngài?

Ta hiểu.

Những tác giả của Thánh Kinh (Bible) xưa kia đều bình thường, còn người thì điên rồ.

Những người viết ra Thánh Kinh đều đã chứng kiến cuộc đời của Chúa Jesus và đã ghi lại trung thành những điều mắt thấy tai nghe.

Nói trật rồi, cần sửa lại. Phần lớn những người viết Tân Ước chưa từng bao giờ gặp hoặc nhìn thấy Chúa Jesus trong suốt cuộc đời họ. Họ sống nhiều năm sau khi Chúa

Jesus đã giã biệt trái đất. Nếu có gặp Jesus thành Nazarethe ngoài đường phố, họ cũng sẽ chẳng nhận ra được Ngài.

Oh! Như vậy nghĩa là thế nào?

Những người viết ra Thánh Kinh xưa kia là những sử gia giỏi và rất sùng tín. Họ dùng những truyện đã được truyền khẩu để viết lại Thánh Kinh. Thêm vào đó, những “Giáo Hội” bấy giờ cũng ảnh hưởng rất nhiều trong việc thêm bớt về Thánh Kinh. Ngay cả mấy trăm năm sau, khi bản văn gốc sắp sửa được viết ra, một lần nữa hội đồng tối cao của Giáo Hội còn quyết định những học thuyết nào và sự thật nào nên tiết lộ cho giáo dân. Đồng thời, cũng có những Thánh Kinh khác nữa viết ra bởi những cảm hứng của những người rất bình thường, điên khùng giống như người chẳng hạn.

Có phải Ngài ngụ ý rằng những văn bản này cũng có thể trở thành Kinh Thánh sau này?

Con ơi! Bất cứ gì trong đời sống cũng linh thiêng.

Không! Ta không hàm ý văn bản này lúc nào đó sẽ trở thành Kinh Thánh. Ít ra cũng vài trăm năm nữa hoặc cho đến khi ngôn ngữ trở thành vô dụng. Các người thấy đó, ngôn ngữ rất bị giới hạn. Người ta sẽ cho rằng nếu quả thật Thượng Đế nói chuyện trực tiếp với các người, không lẽ Thượng Đế giống lão hàng xóm kế bên nhà.

Đáng lẽ phải có một chút trịnh trọng, thần thánh để có hơi hướng của Thượng Đế chớ. Tại sao người lại nghĩ rằng thật là điên rồ khi có thể đối thoại với Thượng Đế.

Người không tin ở cầu nguyện sao?

Có chớ! Nhưng chuyện đó khác. Cầu nguyện đối với tôi xưa nay vẫn chỉ có một chiều.

Tôi cầu và Thượng Đế vẫn bất động.

Thượng Đế chẳng bao giờ đáp lại một lời cầu nguyện sao?

Ồ! Có chớ, nhưng không bao giờ bằng lời. Ngài thấy đó, biết bao nhiêu chuyện xảy ra trong đời và tôi rất cần lời giải đáp nhưng Thượng Đế chưa từng bao giờ nói với tôi.

Ta hiểu rồi! Nghĩa là Thượng Đế có thể làm đủ mọi chuyện nhưng chỉ không nói được thôi.

Đương nhiên Thượng Đế có thể nói được nếu Ngài muốn.

Nhưng khó có khả năng Thượng Đế muốn nói chuyện với tôi.

Đây là gốc rễ của mọi vấn đề các người kinh nghiệm trong đời sống: Các người tự coi là không xứng đáng cho Thượng Đế nói. Làm sao các người có thể hy vọng nghe được lời Ta nếu các người nghĩ rằng mình không xứng đáng cho Thượng Đế nói?

Ta nói điều này cho các người rõ: Ta đang làm một việc kỳ diệu vì không những Ta đang nói chuyện với người mà Ta còn đang nói với tất cả những ai cầm cuốn sách này trong tay và đang đọc những hàng chữ này. Ta đang nói với mỗi người ngay lúc này. Ta biết mỗi người đó là ai và ai sẽ tìm đến những dòng chữ này. Ta cũng biết rằng những truyền thông này một số người có khả năng nghe được, một số khác có nghe nhưng không hiểu được.

À! Chuyện này đưa tới chuyện khác: Tôi đã nghĩ tới việc đem ấn hành tài liệu này trong khi đang được viết.

Ừ! Có chuyện gì là “xấu” trong đó?

Có người sẽ cho rằng tôi “phịa” ra chuyện để cầu lợi chăng? Làm cho mọi người đều nghi ngờ chăng? Có phải động cơ của người viết gì đó để kiếm thật nhiều tiền không?

Không! Không phải thế. Tôi đã bắt đầu ghi cuộc đối thoại này với những câu hỏi mong đợi biết bao trong 30 năm để mong cầu trả lời dường nào. Tôi có ý sẽ đưa tất cả thành cuốn sách xuất hiện sau này.

Ý đó là từ Ta.

Từ Ngài?

Phải! Người nghĩ rằng Ta sẽ để tất cả những câu hỏi và trả lời kỳ diệu này bị bỏ phí đi sao?

Có phải vậy không?

Tôi chưa nghĩ đến điều đó. Lúc đầu, tôi chỉ muốn những câu hỏi được trả lời. Tôi chỉ muốn sự thất vọng của tôi chấm dứt, và sự tìm kiếm của tôi kết thúc.

Tốt! Vậy thì hãy ngừng chất vấn những động cơ của các người và hãy bắt tay vào việc.

❁ ❁ ❁
Ảnh: by Zoltan Tasi on Unsplash

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x