Trang chủ » Đối thoại với Thượng Đế – Chương VIII

Đối thoại với Thượng Đế – Chương VIII

by Hậu Học Văn
153 views

Khi nào tôi học đủ về giao tiếp để có thể có những giao tiếp êm đẹp?

Có cách nào để vui sướng trong giao tiếp không?

Có phải những giao tiếp cứ luôn luôn phải là những thách thức không?

Các người chẳng có gì để học trong giao tiếp cả. Các người chỉ cần trưng ra những điều các người đã biết rồi. Có một cách để vui sướng trong giao tiếp, đó là dùng giao tiếp cho mục đích hữu ý của nó chớ không phải cho mục đích mà các người đã vẽ ra.

Giao tiếp luôn luôn là một thách thức, luôn luôn đòi các người sáng tạo, tỏ lộ và kinh nghiệm những diện cao hơn, cao hơn nữa của bản thân, những nhãn quan, nhãn quan lớn hơn nữa về bản thân và những sao bản huy hoàng nhất của bản thân.

Chỉ có giao tiếp với những người khác, nơi khác và với những biến cố khác thì các người mới có thể được coi là hiện hữu trong vũ trụ.

Hãy nhớ rằng, nếu không có gì khác, các người không hiện hữu. Các người chỉ hiện hữu trong liên hệ với một vật khác không hiện hữu. Đó là tình trạng hiện hữu nơi thế giới tương đối ngược lại với thế giới tuyệt đối nơi đây Ta trú ngụ.

Một khi các người hiểu rõ và đi sâu vào vấn đề này các người sẽ ca tụng tất cả những kinh nghiệm, những gặp gỡ con người và nhất là những giao tiếp cá nhân vì các người sẽ thấy rằng qua giao tiếp con người được xây dựng trong ý nghĩa cao đẹp nhất.

Giao tiếp được sử dụng để xây dựng Các Người Thực Sự Là Ai. Vậy hãy hoan nghênh tất cả những giao tiếp và dùng những giao tiếp hiện hữu này để biết được

Các Người Là Ai?

Bây giờ, Ta hiểu câu hỏi của người liên hệ tới giao tiếp cá nhân theo kiểu lãng mạn, yêu đương. Ta sẽ cắt nghĩa kỹ càng những giao tiếp yêu đương thường gây rắc rối cho các người.

Khi giao tiếp yêu đương của con người thất bại ( thật ra giao tiếp không bao giờ thất bại ngoại trừ theo ý nghĩa giới hạn của con người rằng chúng không đưa đến những kết quả như mong muốn) vì chúng đã được xây dựng trên một động cơ sai lầm.

Phần lớn con người đi vào giao tiếp với con mắt soi mói coi họ có thể rút tỉa gì được từ giao tiếp chớ không phải coi họ có cống hiến được gì. Mục đích của giao tiếp là đưa ra bản ngã con người của mình chớ không phải phần nào của người khác để các người chiếm giữ. Mục đích duy nhất trong giao tiếp đối với tất cả những gì của đời sống: Đó là hiện hữu và quyết định Các Người Thực Sự Là Ai?

Thực tế nhị khi nói rằng các người chả là gì cho tới lúc người đặc biệt kia xuất hiện.

Điều đó gây sức ép mãnh liệt trên người kia buộc họ trở thành đủ thứ mà họ không phải là. Không muốn bỏ rơi các người, họ cố gắng hết sức khó khăn để trở thành những thứ đó nhưng cho đến khi không thể kham nổi nữa. Họ không thể nào hoàn tất cái hình ảnh mà các người đã vẽ ra cho họ. Họ không kham nổi những vai trò các người đặt cho họ. Từ đó, họ sinh ra buồn bực, tức giận, nóng nảy v.v… Sau cùng để tự cứu vãn cuộc giao tiếp, họ bắt đầu đòi lại bản thân thực của họ, hành động thích hợp hơn với Họ Thực Sự Là Ai?

Chính vào lúc này, các người nói rằng họ đã thực sự thay đổi. Thật lãng mạn khi người đặc biệt kia đi vào đời sống các người, các người cảm thấy trọn vẹn. Tuy vậy, mục đích của giao tiếp không phải là có một người kia ngõ hầu làm cho các người trọn vẹn mà có người kia để các người có thể chia sẻ sự trọn vẹn của các người. Đây là sự mâu thuẫn trong mọi giao tiếp giữa con người. Các người không cần một người đặc biệt nào để có thể kinh nghiệm đầy đủ Các Người Là Ai? nhưng nếu không có người kia, các người chẳng là gì cả.

Đó vừa là cái bí mật, vừa là cái kỳ diệu, vừa là cái thất vọng, vừa là cái vui sướng của kinh nghiệm con người. Nó đòi hỏi sự hiểu thấu thâm sâu và ý chí trọn vẹn để sống trong cái mâu thuẫn đó theo một cách có ý nghĩa. Ta quan sát rằng rất ít người làm được.

Phần lớn các người đi vào giao tiếp đầy những năng lực dục tính sau những năm tháng mòn mỏi chờ đợi. Đến khi từ 40 tuổi đến 60 tuổi các người đã buông bỏ giấc mộng lớn nhất, gạt qua một bên hy vọng cao nhất và tự sắp xếp mình cho một mong đợi thấp hơn, nhỏ bé hơn.

Vấn đề thật căn bản và đơn giản nhưng vẫn bị hiểu lầm: Giấc mộng lớn nhất, ý niệm cao nhất và hy vọng quý báu nhất đã liên hệ đến người đặc biệt kia chớ không phải vươn tới cái yêu quí Bản Ngã của các người. Kết quả của giao tiếp đã ảnh hưởng chuyện người kia sống theo những ý niệm của các người tốt đẹp ra sao và các người sống theo những ý niệm của người kia tốt đẹp như thế nào. Thực ra, kết quả chân thật độc nhất ảnh hưởng tới các người sống theo những ý niệm của các người tốt đẹp ra sao. Những giao tiếp rất thiêng liêng vì giúp cho đời sống có dịp để sáng tạo và sản xuất ra kinh nghiệm về ý niệm cao nhất của các người về Bản Thân.

Những giao tiếp bị thất bại khi các người coi chúng để sáng tạo và sản xuất kinh nghiệm về ý niệm cao nhất của các người về người khác.

Hãy để cho mỗi người trong giao tiếp tự lo về Bản Thân đang hiện hữu ra sao, đang hành xử như thế nào, Bản Thân đang muốn gì, đang tìm gì, đang chờ gì, đang sáng tạo gì, đang kinh nghiệm gì, và tất cả những người tham dự trong mọi giao tiếp sẽ phục vụ mục đích nào để Bản Thân tiến tới ý niệm tốt đẹp nhất một cách huy hoàng.

Hãy để mỗi người trong giao tiếp chỉ lo cho Bản Thân mình thôi chớ không cần lo cho người kia. Có lẽ đây là một quan niệm kỳ lạ vì trong khi giao tiếp chỉ nên lo cho người kia. Nhưng Ta nói thật điều này: Sự tập trung, ám ảnh, chú tâm của các người vào người kia khiến cho giao tiếp bị thất bại.

Người kia đang hiện hữu ra sao? Đang có gì? Đang nghĩ gi? Đang mong chờ gì?

Điều này không quan trọng. Quan trọng các người đang hiện hữu ra sao trong giao tiếp với tất cả cái đó. Người yêu thương nhất chính là người lấy Bản Thân làm trung tâm.

Đó là một giáo lý cấp tiến.

Không! Nghĩ cho kỹ: Nếu các người không thể yêu bản thân thì các người không thể yêu người khác. Phần lớn con người lầm lẫn khi đi tìm tình yêu Bản Thân qua tình yêu người khác.

Trong tiềm thức, họ nghĩ rằng: Mình có thể chỉ yêu thương những người khác và họ sẽ yêu mình. Như thế, mình sẽ dễ thương và Mình có thể yêu mình. Cũng có những người khác tự ghét mình hoài vì họ cảm thấy chẳng có ai yêu họ. Đây cũng là căn bệnh thời đại.

Thực tế có nhiều người yêu họ nhưng chưa đủ, chính họ phải tự yêu thương Bản Thân họ. Những người này họ không tin các người. Họ nghĩ rằng các người đang tìm cách kiếm chác, lợi dụng họ. Làm sao các người có thể yêu họ với bản thân họ thực sự như vậy. Chắc các người muốn lợi dụng gì đây? Chính vì không tin các người yêu họ nên họ đòi hỏi các người phải chứng minh lòng yêu thương của các người.

Từ đó, họ đòi hỏi các người bắt đầu sửa đổi cách cư xử của các người. Sau đó, tới thời điểm họ tin các người yêu thương họ, họ bắt đầu suy nghĩ, lo lắng xem giữ được tình yêu này bao lâu. Để giữ gìn tình yêu này, họ bắt đầu thay đổi cách cư xử của họ đối với các người. Như vậy hai người thực sự mất Bản Thân trong giao tiếp. Hai người đi vào giao tiếp với hy vọng sẽ tự tìm thấy mình nhưng thay vì tìm được Bản Thân lại mất nó. Sự mất Bản Ngã trong giao tiếp là nguyên nhân gây ra những đổ vỡ trong sự hợp đôi này. Hai người kết hợp với nhau tưởng rằng tổng số sẽ lớn hơn nhưng kết quả lại nhỏ hơn. Hai người cảm thấy mình kém hơn khi còn độc thân.

Kém khả năng, kém kích thích, kém năng lực, kém quyến rũ, kém vui vẻ, kém hài lòng v.v…Như vậy, họ đã bỏ đi phần lớn Bản Thân của họ là ai để có thể tiếp tục hiện hữu trong giao tiếp. Mục đích của giao tiếp không phải như thế nhưng đa số các người lại làm như vậy.

Tại sao? Tại sao?

Bởi vì con người đã mất liên hệ với mục đích của giao tiếp. Khi các người không còn nhìn nhau như những linh hồn cùng đi một hành trình linh thiêng thì các người không thể thấy được mục đích, thấy được lý do tiềm ẩn trong mọi giao tiếp. Linh hồn đã nhập vào thân thể và thân thể đã tới đời sống trong mục đích tiến hóa. Các người đang tiến hóa và đang trưởng thành. Và các người đang dùng những giao tiếp của các người với vạn vật để các người quyết định các người trở thành gì.

Đó là công việc các người tới đây để làm. Đó là cái vui sáng tạo cái Ngã, biết cái Ngã

một cách ý thức các người mong trở thành. Đó là ý nghĩa của tự ý thức. Các người đã đưa cái Ngã của các người tới thế giới tương đối ngõ hầu các người có thể có những dụng cụ dùng để biết và kinh nghiệm Các Người Thực Sự Là Ai. Các Người Là Ai là người mà chính các người sáng tạo ra để giao tiếp với tất cả những gì còn lại. Những giao tiếp cá nhân rất linh thiêng và quan trọng vì qua đó nảy sinh rất nhiều sự kiện trong cuộc đời.

Trước hết các người phải học cách tôn vinh, quý mến và yêu thương Bản Ngã.

Trước tiên, các người phải nhìn nhận Bản Ngã là quí báu trước khi các người có thể nhìn nhận người khác là quí báu. Phải nhìn nhận Bản Ngã là linh thiêng trước khi các người có thể nhìn nhận người khác là linh thiêng. Phải biết Bản Ngã là thánh thể trước khi nhìn nhận thánh thể nơi người khác.

Các vị chân sư của Ta đều tới cùng thông điệp: Không phải là “Ta thiêng liêng hơn các người mà là “các người cũng thiêng liêng như Ta”. Thông điệp và Chân Lý này khiến các người khó chấp nhận. Tại sao các người không yêu thương người khác một cách chân thật vì các người chưa bao giờ yêu thương mình một cách chân thật.

Như vậy, từ bây giờ cho đến sau này hãy đặt Bản Ngã làm trung tâm. Hãy quan sát có gì vào bất kỳ lúc nào chớ đừng quan sát coi người khác đang làm gì. Sự cứu rỗi của các người không nằm trong hành động của người khác nhưng ở trong tái hành động của các người.

Xin cho tôi biết rõ hơn, có những hành động của những người khác không ảnh hưởng tới Bản Ngã của chúng tôi chẳng nói làm gì. Nhưng có những hành động động chạm làm tổn thương đến chúng tôi, chúng tôi phải làm gi?

Tốt lắm, cứ nói “hãy né tránh sang một bên”, coi như chẳng có gì. Nói thì dễ nhưng thực hành thật là khó. Sẽ có một ngày các người không bị như vậy nữa. Đó là ngày các người nhận thức được cái ý nghĩa chân thật của những giao tiếp.

Thật ra, các người đã quên là các người tái hành động theo lối các người. Nhưng như vậy cũng tốt. Đó là một phần tiến triển của linh hồn khi đi vào giao tiếp. Đối với những đau khổ và tổn thương trong giao tiếp các người cần: Thứ nhất thành thật thừa nhận mình và người kia đang cảm thấy ra sao một cách chính xác. Đa số các người sợ làm điều đó vì các người nghĩ rằng như vậy là xấu, hẹp hòi.

Điếu quan trọng duy nhất các người có thể làm: Các người phải tôn trọng cảm xúc của các người vì tôn trọng cảm xúc là tôn trọng mình và các người yêu thương người hàng xóm như thương yêu chính bản thân mình. Làm sao các người có thể hy vọng hiểu được và tôn trọng những cảm xúc của một người khác khi các người không thể tôn trọng những cảm xúc trong nội tâm mình.

Câu hỏi đầu tiên trong tiến trình giao tiếp với ai là: Hiện nay ta là ai và muốn trở thành ai trong mối giao tiếp với người đó. Thường thường các người không nhớ lại các người là ai và không biết các người muốn trở thành ai cho tới khi các người đã thử nhiều lối thử hiện. Đó là lý do tại sao việc tôn trọng những cảm xúc của mình lại quan trọng đến như vậy. Nếu các cảm xúc đầu tiên là một cảm xúc tiêu cực thì chỉ cần biết có cảm xúc, đó thường là tất cả việc cần thiết phải làm để bước né sang bên cạnh nó.

Chỉ khi nào các người tức giận, bối rối, hoảng hốt cái cảm xúc muốn trả miếng thì lúc đó các người có thể buông thả những cảm xúc đầu tiên này, coi như không phải cái mà các người muốn thể hiện. Vị chân sư là người đã sống qua những kinh nghiệm như vậy, đủ để biết trước những sự chọn lựa kế tiếp của vị ấy là gì. Vị ấy không cần phải thử gì khác nữa. Vị ấy đã mặc những quần áo ấy rồi và biết rằng chúng không vừa, chúng không phải là “của vị ấy”. Vì đời sống vị chân sư là tự dành cho sự thành tựu trung kiên của Bản Ngã như tự biết mình muốn thể hiện ra sao, những cảm xúc không ăn khớp kia sẽ không bao giờ được nuôi dưỡng. Đó là lý do tại sao những vị chân sư bất động trước những biến cố mà những người khác có thể coi là tai họa. Vị chân sư hân hoan trước tai họa vì vị ấy biết rằng từ hạt giống của tai họa (và tất cả những kinh nghiệm), Bản Ngã sẽ tăng trưởng. Và mục đích đời sống vị chân sư luôn luôn tăng trưởng. Bởi vì một khi con người đã hoàn thành đầy đủ Bản Ngã, không còn gì khác để làm là thực hiện hơn thế nữa. Chính ở mức này mà con người chuyển từ công tác của linh hồn qua công tác của Thượng Đế và chính đây là chuyện Ta làm.

Để đáp ứng với những mục tiêu của cuộc thảo luận này, Ta giả định rằng các người vẫn đứng ở mức hoạt động của linh hồn, vẫn còn tìm cách thực hiện thành hiện thực

Các Người Thật Sự Là Ai? Đời sống Ta sẽ cho các người vô số những dịp sáng tạo (hãy nhớ rằng đời sống không phải là một tiến trình phát giác nhưng là một tiến trình sáng tạo). Các người có thể sáng tạo các người là ai lập đi lập lại hoài. Quả thật các người làm việc sáng tạo mỗi ngày. Tuy nhiên, theo như sự vật xuất hiện, các người không bao giờ vẫn cứ đạt được cùng giải đáp. Giả thiết rằng có một kinh nghiệm bên ngoài giống in hệt, các người có thể chọn kiên nhẫn, yêu thương và thân thiện vào ngày đầu trong giao tiếp với kinh nghiệm đó nhưng vào ngày thứ hai các người có thể chọn giận dữ, xấu xa và buồn rầu. Vì chân sư là người luôn luôn tiến tới cùng một đáp số và giải đáp luôn luôn là một chọn lựa cao nhất. Trong chuyện này, có thể nói ngay trước được thái độ của vị chân sư. Ngược lại hoàn toàn không thể nói được thái độ của người học viên. Có thể nói một người tiến bộ ra sao trên con đường tới vị sư bằng cách ghi nhận rằng:

Có thể nói trước người đó có chọn lựa cao nhất để đáp ứng hoặc phản ứng với bất kỳ trường hợp nào. Đương nhiên vấn đề được mở ra là thế nào là chọn lựa cao nhất.

Đây là vấn đề những nhà thần học đã thảo luận từ tạo thiên lập địa. Nếu quả thật đó là vấn đề dấn thân của các người thì các người đã đi trên con đường dẫn tới vị sư.

Ngược lại, phần lớn con người không chọn lựa cao nhất mà chọn lựa thế nào có lợi nhất, thế nào ít bị thiệt thòi nhất. Khi được sống theo quan điểm thiệt ít nhất và lợi nhiều nhất thì các ích lợi chân thật của đời sống đã bị tước bỏ. Dịp đã bị mất đi, cơ hội đã lỡ. Bởi lẽ đời sống như thế chỉ là sống trong sợ hãi, ngang trái, nói lên lời dối trá về các người. Thật ra, các người không phải là sợ hãi, các người là tình yêu thương. Tình yêu thương không cần tới bảo vệ và không thể bị mất. Tuy nhiên, các người sẽ không bao giờ biết điều đó trong kinh nghiệm của mình nếu các người cứ luôn luôn trả lời câu hỏi thứ hai chớ không trả lời câu hỏi thứ nhất.

Bởi lẽ chỉ có người nào nghĩ có lợi hay có gì thiệt thì mới trả lời câu hỏi thứ hai. Và chỉ có người nào nhìn đời sống theo một lối khác, nhìn bản ngã như một hiện thực cao hơn, hiểu rằng thắng hay thua không phải là một trắc nghiệm mà chỉ là yêu thương hay không yêu thương chỉ có người đó hỏi câu hỏi thứ nhất.

Có thế ví như: những người chọn lựa có lợi nhất để ý đến thân thể của mình, còn những người chọn lựa với ý niệm cao nhất để ý đến linh hồn của mình. Tất cả các người có tai hãy lắng nghe, Ta nói cho các người biết: Vào những thời điểm gay cấn nhất trong giao tiếp của con người chỉ có một câu hỏi độc nhất: Tình yêu sẽ làm gì bây giờ.

Không có câu hỏi liên hệ nào khác, không có câu hỏi nào có ý nghĩa, không có câu hỏi nào có quan trọng gì đối với linh hồn của các người. Hành động dưới sự bảo trợ của tình yêu dễ bị hiểu lầm đưa tới sự bất bình, nóng giận trong đời sống làm cho các người dễ bị lạc đường. Qua bao thời đại, các người được dạy rằng: Hành động dưới sự bảo trợ của tình yêu phát xuất từ sự chọn lựa những hành động làm sao để có thể tạo ra điều kiện tốt nhất cho người kia nhưng theo Ta sự chọn lựa cao nhất là chọn cái sẽ tạo ra điều tốt nhất cho các người. Chân lý này dễ bị hiểu lầm. Bí mật được sáng tỏ đôi chút khi người ta quyết định cái gì là cái tốt nhất mà người ta có thể làm cho bản thân. Và khi cái chọn lựa tuyệt đối cao nhất đã xong thì cái bí mật tan rã, cái vòng tự nó khép kín và cái tốt nhất cho các người trở thành cái tốt nhất cho người kia. Có thể cần đến cả cuộc đời để hiểu biết điều này và nhiều cuộc đời nữa để thực hiện vì chân lý này còn xoay quanh một chân lý khác còn lớn hơn nữa:

Điều mà các người làm cho bản thân, các người cũng làm cho người kia. Điều mà các người làm cho người kia cũng chính là làm cho bản thân vì các người và người kia là một. Và như vậy chẳng có ai khác ngoài các người. Tất cả các vị sư đã đi qua hành tinh đều dạy điều đó: “ Verily, verily, I say unto you. In as much as you have done it unto one of the least of my brethren yet have done it unto me”. Tạm dịch: “Thật thế, thật thế, các người đã làm điều gì cho những người bé nhỏ nhất của Ta là các người đã làm việc đó cho Ta”.

Đây là chân lý to lớn có tính chất thực hành trong mọi thời gian. Trong giao tiếp, điều quan trọng phải nhớ chân lý này nếu không có nó giao tiếp sẽ rất khó khăn.

Hãy trở lại chuyện áp dụng thực tế chân lý này. Thông thường, những người sùng đạo, có tâm địa và địa vị tốt đã làm những điều mà họ nghĩ là tốt nhất cho người kia trong giao tiếp. Chuyện đáng buồn, phần lớn trong nhiều trường hợp những điều đó đã tạo ra sự lạm dụng liên tục bởi người kia thành ra đưa đến đổ vỡ trong giao tiếp.

Sau khi có đổ vỡ trong giao tiếp những người tìm cách làm điều phải kiểm chứng lại hành động của mình, họ sẽ trở nên bực bội, oán giận và mất niềm tin đối với Thượng Đế vì làm sao một Thượng Đế công minh lại có thể đòi hỏi những thống khổ, sự mất vui và sự hy sinh không bao giờ dứt như vậy? Ngay cả khi nhân danh Thượng Đế? Câu trả lời là: Không! Thượng Đế không đòi hỏi như vậy. Thương Đế chỉ đòi hỏi rằng các người tự gom mình vào trong những người mà các người thương yêu. Thượng Đế còn khuyên các người xa hơn nữa: Nên đặt mình lên trước hết. Khi nói như vậy, Ta hiểu có người nhạo báng chân lý này vì cho rằng như thế là ích kỷ nhưng Ta nói cho các người biết: Tự đặt các người lên trước hết trong cái ý nghĩa cao cả nhất không bao giờ đưa tới một hành động phản Thượng Đế tính. Tuy nhiên, khi các người đã nhúng tay vào một hành động phản Thượng Đế tính do hậu quả chọn lựa điều tốt nhất cho các người, sự sai lầm không nằm ở chỗ các người không tự đặt mình lên trước hết mà là vì các người hiểu sai lầm điều tốt nhất của các người.

Tất nhiên, qui định điều tốt nhất cho các người cũng đòi hỏi các người hiểu rõ các người đang cố gắng làm gì? Đây là bước quan trọng phần lớn con người không biết mình đang làm gì? Mục đích các người trong đời sống là gì? Chưa có câu trả lời, cái tốt nhất trong bất kỳ trường hợp nào vẫn là một bí mật.

Trên thực tế, điều tốt nhất trong những hoàn cảnh các người bị lạm dụng là chấm dứt sự lạm dụng. Và như thế, tốt cho cả hai bởi vì chính người lạm dụng cũng bị lạm dụng khi việc lạm dụng được tiếp tục. Nếu không chấm dứt tình trạng lạm dụng này, vô tình chúng ta làm hại người lạm dụng. Bởi lẽ nếu người lạm dụng nhận thấy rằng sự lạm dụng có thể chấp nhận được họ sẽ học được những gì? Còn nếu hắn nhận thấy là sự lạm dụng của hắn sẽ không được chấp nhận nữa thì hắn sẽ phát giác được gì? Vậy thì đối xử với những người khác bằng tình thương yêu không nhất thiết có nghĩa là để cho họ cứ làm theo ước muốn của họ. Những cha mẹ đã sớm học được điều đó. Không thể để cho bọn độc tài cứ sinh sản ra nhiều mà phải ngừng bọn đó lại trong những hành vi độc đoán của chúng. Tình yêu thương bản thân và tình thương yêu kẻ độc tài đòi hỏi như vậy. Đó là câu trả lời cho các câu hỏi của các người : Nếu chỉ có yêu thương thì làm sao con người có thể biện minh cho chiến tranh? Đôi khi con người phải tiến tới chiến tranh để có thể nêu cao cái mệnh đề về con người thực sự là gì: Là con người kinh tởm chiến tranh. Có những khi các người phải bỏ cái Các Người Là Ai để có thể là các người là ai. Nhiều vị Chân Sư đã dạy rằng: Các người không thể có tất cả cho đến khi các người chấp nhận buông bỏ tất cả. Như vậy để có thể “có” bản thân là một người hòa bình, có khi các người phải bỏ cái ý niệm về bản thân: Bản thân là một người không bao giờ tiến tới chiến tranh. Lịch sử đã kêu gọi con người có quyết định như vậy. Như thế cũng đúng với những giao tiếp có tính cách cá nhân và riêng tư nhất. Đời sống có thể đã hơn một lần kêu gọi các người chứng minh Các Người Là Ai bằng cách trưng ra một diện của cái không phải là các người. Trong quan hệ giao tiếp không phải nếu ta bị tổn thương thì phải làm gì cho tổn thương lại.

Phải hiểu là: Nếu để cho kẻ kia tiếp tục gây tổn hại có thể không phải là một hành động thương yêu nhất đối với bản thân ta hoặc đối với kẻ kia. Điều này sẽ làm tổn thương những lý thuyết hòa bình nói rằng tình thương yêu cao cả nhất không cho phép trả đũa bằng sức mạnh đối với điều mà các người cho là “ác”.

Cuộc thảo luận tới đây xoay qua diện thần bí vì không thể nào khai phá mệnh đề này lại bỏ lơ từ ngữ “ác” và những phê phán giá trị do nó gây ra. Thực tế chẳng có gì là ác mà chỉ là những hiện tượng và những kinh nghiệm khách quan. Mục đích chính trong cuộc đời đòi hỏi các người phải chọn lựa điều tốt xấu trong các hiện tượng xảy ra trong cuộc đời. Nếu không có sự chọn lựa các người không thể biết được hoặc tạo ra Bản Ngã của các người.

Bằng cái mà các người gọi là ác, các người xác định chính mình với cái mà các người gọi là tốt. Các người hiện sinh trong thế giới tương đối, trong đó một vật chỉ có thể hiện hữu trong cái liên hệ với một vật khác. Mục đích của cả hai để cung cấp một trường kinh nghiệm trong đó các người tìm thấy bản thân, tự xác định chính mình và nếu các người chọn lựa tái tạo không ngừng các người là ai. Chọn lựa để giống Thượng Đế không có nghĩa là chọn lựa để thành một “tử vì đạo”. Chắc chắn không có nghĩa là các người chọn lựa để là một nạn nhân. Trên con đường tiến tới Thượng Đế, vị Chân Sư hiểu rằng tất cả những khả năng làm tổn thương, làm hại và làm mất mát đã bị loại đi hết, có thể là tốt mà nhận thức rằng tổn thương, làm hại và mất mát là một phần của kinh nghiệm và quyết định các người là ai trong giao tiếp với điều đó.

Phải, những điều mà người khác nghĩ, nói và làm sẽ đôi khi làm tổn thương các người cho tới khi họ không làm vậy nữa. Quan trọng là các người cảm nhận về một vật ra sao? Hãy nói lên sự thật của các người rất từ tốn nhưng đầy đủ và trọn vẹn.

Hãy sống sự thật các người một cách hòa nhã nhưng hoàn toàn kiên định. Hãy thay đổi sự thật các người một cách dễ dàng và nhanh chóng khi kinh nghiệm mang đến một ánh sáng mới cho các người. Đừng né sang một bên và làm cho nó chẳng có ý nghĩa gì khi các người bị tổn thương trong một giao tiếp. Nếu các người hiện nay đang làm tổn thương ai khác thì cũng là quá trễ để làm cho nó không còn ý nghĩa gì.

Công việc của các người bây giờ là quyết định cho nó có ý nghĩa gì và chứng minh quyết định này. Bởi vì khi làm như vậy, các người chọn lựa và trở thành cái mà các người tìm cách trở thành.

Vậy tôi không cần phải là một người vợ đau khổ bao lâu nay hay một người chồng nhỏ bé hoặc nạn nhân của những giao tiếp để làm cho những giao tiếp này thành thiêng liêng để làm cho Thượng Đế vui lòng về tôi?

Hẳn nhiên là không.

Và tôi cũng khỏi cần phải kiên nhẫn chịu đựng những tấn công vào phẩm giá của tôi, những tổn hại danh dự của tôi, những vết thương nơi tim tôi để có thể nói rằng tôi đã dâng hiến cái quí nhất của tôi trong giao tiếp, tôi đã làm tròn bổn phận hay đã “hoàn tất nhiệm vụ” trước mắt của Thượng Đế và của con người ?

Chẳng một giây phút nào.

Vậy tôi phải hứa hẹn ra sao trong giao tiếp, tôi phải giữ những giao ước gì? Giao tiếp đưa đến bổn phận gì? Tôi phải tìm những chỉ dẫn gì?

Câu trả lời làm cho các người ngạc nhiên: Các người chẳng có bổn phận gì trong giao tiếp cũng như trong tất cả đời sống.

Không có bổn phận?

Không có bổn phận, không có ràng buộc bởi luật lệ nào. Các người cũng chẳng bị

trừng phạt vì một xâm phạm nào bởi vì không có gì được coi là “tấn công dưới mắt Thượng Đế”

Tôi đã có nghe điều này rồi: Cái thứ tôn giáo “không có luật lệ gì hết”. Đó là hỗn loạn tâm linh. Tôi không biết hành xử thế nào?

Không có cách nào không hành xử được nếu việc của các người là tự tạo Bản Ngã.

Điều tôi cứ thắc mắc:

Nếu Thượng Đế muốn tôi trở thành gì đó sao chẳng tạo tôi ra theo cái đó? Tại sao lại có những đấu tranh này để tôi vượt qua cái tôi hiện là để trở thành cái mà Thượng Đế muốn tôi là?

Đây là câu hỏi thích đáng và rất hay vì đa số các tôn giáo cho rằng Ta tạo ra các người nhỏ hơn là Ta hiện hữu để cho các người có dịp trở thành như Ta đây. Họ đã chống lại chiều hướng tự nhiên mà Ta đã trao cho các người. Trong những cái gọi là chiều hướng tự nhiên này có chiều hướng phạm tội. Các người đã được giảng dạy rằng các người sinh ra trong tội lỗi, các người sẽ chết trong tội lỗi, rằng phạm tội là bản chất của các người.

Có những tôn giáo còn dạy rằng: Các người không thể làm gì được trong chuyện này. Hành động của các người chẳng có liên hệ và có ý nghĩa gì cả. Nghĩ rằng các người có thể lên trời bằng hành động của các người là kiêu ngạo. Chỉ có một con đường lên trời “cứu rỗi” nhờ vào ân sủng trung gian con của Thượng Đế chớ không nhờ vào sự cố gắng của các người.

Khi hiểu đã được cứu rỗi, các người chẳng thèm làm gì cả. không cố gắng chọn lựa trong đời sống để cải thiện bản thân, không có gì ảnh hưởng và tác động được các người.

Các người không có khả năng tự làm cho mình xứng đáng vì các người nghĩ rằng mình không xứng đáng và các người được tạo ra như vậy.

Tại sao? Chỉ có Trời biết! Có thể ổng đã có sai lầm. Có thể ổng làm không đúng phép. Có thể ổng mong ổng có dịp làm lại tất cả một lần nữa.

Đấy! Tất cả là như vậy đấy.

Phải làm sao đây? Ngài đang đưa tôi ra mà chế nhạo.

Không! Các người đang đưa Ta ra mà chế nhạo. Các người nói rằng: Ta, Thượng

Đế đã làm những vật bất toàn cố hữu rồi đòi hỏi những vật đó phải toàn hảo, nếu không sẽ phải chịu địa ngục.

Rồi các người nói rằng: Vào mấy ngàn năm trước trong kinh nghiệm trần gian, các người nói rằng con Ta rất hoàn hảo đã cứu các người khỏi cái bất toàn của Ta, cái bất toàn Ta đã trao cho các người. Nói cách khác, con của Thượng Đế đã cứu các người khỏi cái mà Cha hắn đã làm. Đó là cách mà phấn lớn các người nói rằng Ta đã gây ra.

Giờ thì ai chế nhạo ai?

Đây là lần thứ hai trong cuốn sách này Ngài có vẻ như đưa ra chân lý tấn công vào chính diện giáo lý Cơ Đốc Chính Thông Giáo.

Thật là lạ! Các người đã lựa chọn chữ “tấn công”. Ta chỉ đặt vấn đề. Nhân tiện đây Ta nói luôn toàn bộ bản chất giao tiếp giữa Thượng Đế và con người. Vấn đề đặt ra ở đây bởi vì chúng ta đã thảo luận về bổn phận trong giao tiếp cũng như trong chính đời sống. Các người không thể tin là có giao tiếp mà không có bổn phận vì các người không thể chấp nhận các người thật sự là ai và là gì. Các người gọi đời sống hoàn toàn tự do là “hỗn loạn, hỗn loạn tâm linh”. Ta gọi đó là lời hứa vĩ đại của Thượng Đế. Chỉ có trong lời hứa vĩ đại này mà kế hoạch của Thượng Đế mới có thể hoàn thành. Các người không có bổn phận trong giao tiếp, các người chỉ có những dịp.

Dịp chớ không phải là bổn phận, đây là nền tảng của mọi tôn giáo, căn bản của mọi tâm linh. Các người còn nhìn theo lối nào khác thì các người còn lạc đề. Giao tiếp giữa các người với vạn vật đã được tạo ra như một dụng cụ toàn hảo cho công việc của linh hồn. Đó là lý do tại sao tất cả những giao tiếp giữa con người lại là thánh địa. Đó là lý do tại sao tất cả những giao tiếp cá nhân lại rất thiêng liêng. Trong điểm này nhiều giáo hội đã đúng khi cho rằng hôn nhân là một nghi lễ linh thiêng không phải vì những bổn phận thiêng liêng mà vì cái dịp vô cùng lớn lao của nó.

Không bao giờ làm một gì trong giao tiếp với ý niệm bổn phận. Hãy làm bất kỳ điều gì do ý niệm về cái dịp huy hoàng mà giao tiếp của các người dành cho các người.

Quyền quyết định và quyền hiện hữu như các người thật sự là ai?

Tôi đã nghe điều đó nhưng trong những giao tiếp của tôi, tôi cứ phải bỏ cuộc hoài hoài khi tình trạng trở thành gây cấn. Kết quả là tôi đã có cả một chuỗi những giao tiếp. Khi còn trẻ, tôi nghĩ rằng tôi chỉ có một giao tiếp thôi. Tôi hình như không biết cách thế nào để giữ một giao tiếp lâu dài. Ngài có nghĩ rằng có một ngày tôi sẽ học được không? Tôi phải làm gì để cho việc đó xảy ra?

Tuy nhiên, trong những cuộc giao tiếp kéo dài tạo ra những dịp đáng chú ý cho sự tăng trưởng chung, cho sự biểu lộ chung, cho sự thành tựu chung và điều này có phần thưởng riêng của nó. Người làm như cứ bám giữ vào một giao tiếp có nghĩa rằng đó là một thành công?

Hãy cố gắng đừng có lẫn lộn giữa một việc trường kỳ và một việc kết thúc mỹ mãn.

Hãy nhớ rằng: Việc của các người trên hành tinh này không phải là coi xem các người có thể giữ một giao tiếp được bao lâu mà chính là quyết định kinh nghiệm các người thật sự là ai? Đây không phải lý lẽ để bênh vực cho những giao tiếp ngắn ngủi và cũng chẳng có yêu cầu nào cho những cuộc giao tiếp kéo dài.

Tôi biết! Tôi biết! Tôi vẫn nghe chuyện này nhưng làm sao để tôi tới được đó?

Trước hết, hãy chắc chắn rằng các người tiến tới một giao tiếp do những lý do chính đáng.

Phần lớn các người đi vào giao tiếp với những lý do “không chính đáng” như để chấm dứt tình trạng cô đơn, để lấp một chỗ trống, để đem tình yêu thương đến cho họ hoặc một người cho họ thương yêu. Những lý do này còn thuộc loại khá. Những người khác giao tiếp để cứu vãn cái tôi của họ, để phục hồi sau một cuộc giao tiếp trước hoặc để giảm cái chán chường của họ.

Như vậy, sẽ không có gì thay đổi sâu xa trong chuyện này nên giao tiếp cũng sẽ chẳng thay đổi gì. Tôi không đi vào giao tiếp vì một lý do gì cả?

Ta nghĩ rằng các người chẳng biết tại sao các người lại đi vào những giao tiếp đó, cũng chẳng có mục đích gì cả. Ta nghĩ rằng các người đã đi vào giao tiếp bởi vì các người đã “yêu” sao?

Đúng! Chính xác như vậy.

Và Ta nghĩ rằng các người đã không ngừng lại để coi tại sao các người lại yêu. Các người đã đáp ứng theo cái gì? Các nhu cầu đã được thỏa mãn chưa? Với phần lớn con người thì tình yêu là một đáp ứng cho nhu cấu hoàn thành.

Ai ai cũng có những nhu cầu. Người này cần cái này, người kia cần cái kia. Cả hai người nhìn thấy nơi nhau một dịp để nhu cầu đó hoàn thành. Do vậy, hai người đồng ý ngầm trong cuộc đổi chác.

Tôi sẽ đổi cho bạn cái tôi có nếu bạn cho tôi cái bạn có. Đó là dịch vụ kinh doanh nhưng các người không nói thật về vụ này. Các người không nói: Tôi đổi chác với bạn nhưng các người nói: Tôi yêu bạn lắm. Và rồi cái thất vọng bắt đầu.

Ngài đã nêu điểm đó trước đây rồi.

Phải! Các người đã làm chuyện đó trước đây rồi, không phải một lần mà nhiều lần.

Đôi lúc, cuốn sách này hình như đi vòng tròn, cứ quay đi quay lại một điểm đó. Đại loại giống như cuộc đời vậy.

Ngài nói đúng vào tim đen chúng tôi rồi.

Tiến trình đây là các người đã đặt câu hỏi và Ta chỉ có trả lời. Nếu người cứ hỏi một câu theo ba kiểu thì Ta bó buộc trả lời câu hỏi đó.

Có lẽ tôi cứ hy vọng rằng Ngài sẽ có một câu trả lời khác.

Ngài đã tiểu thuyết hóa quá xá khi tôi hỏi Ngài về giao tiếp. Có gì là xấu khi té lộn vào tình yêu mà chẳng nghĩ ngợi gì cả.

Chẳng có gì là xấu cả. Cứ nhào vào tình yêu theo lối đó với bao nhiêu người cũng được.

Nhưng nếu người định tạo giao tiếp lâu dài cả cuộc đời với họ, có lẽ người cần thêm đôi chút suy nghĩ. Mặt khác, nếu các người tìm thấy vui thú trong những cuộc giao tiếp như nước chảy vậy hoặc tệ hơn, cứ nán lại trong một giao tiếp vì các người nghĩ rằng: “Mình phải làm như vậy” rồi sống một cuộc sống với tuyệt vọng âm thầm.

Nếu các người thấy vui thú trong việc tiếp tục những khuôn khổ như vậy thì hãy cứ thẳng tiến lên làm chuyện các người đang làm.

Oke! Oke! Tôi hiểu rồi. Ngài quả thật là tàn nhẫn đấy!

Đó là cái đặc sắc của Chân Lý. Chân lý là tàn nhẫn. Nó không để cho các người yên đâu. Nó cứ tiếp tục luồn lõi các người từ mọi phía, trưng ra cho các người thấy cái thực tế là như vậy. Điều đó có thể làm cho các người bực mình.

Được rồi! Như vậy trường hợp tôi muốn tìm được những dụng cụ cho một giao tiếp lâu dài và Ngài nói rằng đi vào những giao tiếp với mục đích là một trong những dụng cụ.

 Đúng! Hãy chắc chắn rằng các người và người bạn đời kia cùng đồng ý về một mục đích. Nếu hai người đều đồng lòng ở mức ý thức rằng mục đích của cuộc giao tiếp là tạo ra một nhịp, chớ không phải bổn phận ngang trái, một dịp để tăng trưởng, để biểu lộ đầy đủ Bản Ngã, để tạo đời sống hai người lên khả năng cao nhất, để sửa tất cả những tư tưởng sai lầm, hay để sửa chữa cái ý niệm nhỏ bé về mình và để tối hậu hợp nhất với Thượng Đế qua sự hợp nhất hai linh hồn. Nếu hai người lập lời nguyền đó thay vì lập những lời nguyện mà các người đã lập thì cuộc giao tiếp đã bắt đầu với một bước rất tốt. Cuộc giao tiếp đã khởi đi bằng bước chân đúng. Đó là một khởi đầu rất tốt. Tuy vậy, vẫn không có bảo đảm là sẽ thành đạt. Nếu các người muốn có bảo đảm trong cuộc sống thì các người không muốn sống vì các người không muốn có những buổi diễn tập cho một kịch bản đã được viết sẵn rồi. Đời sống, do bản chất nó không thể có bảo đảm, nếu không thì toàn bộ mục đích của nó bị phá ngang.

Oke! Được rồi! Tôi hiểu rồi.

Tôi đã đưa giao tiếp của tôi đi với bước khởi đầu rất tốt và tôi làm sao để tiến tới sau đó?

Hãy biết và hãy hiểu rằng sẽ có những thử thách và có những thời gian rắc rối khó khăn nhưng đừng tìm cách tránh né. Hãy chào mừng chúng với lòng biết ơn. Hãy coi chúng như những món quà tốt đẹp của Thượng Đế, những dịp vinh quang để thực hiện điều các người tự nguyện làm khi đi vào giao tiếp đời sống. Hãy hết sức cố gắng đừng nên nhìn một người nào là kẻ thù, ngay cả là một vấn đề. Hãy thay đổi cái kỹ thuật nhìn mọi vấn đề là những dịp.

Tôi biết! Tôi biết! Những dịp để hiện hữu và quyết định Các Người Thật Sự Là Ai?

Đúng! Các người đã thấy rồi, các người đã thấy rồi!

Có vẻ như là một đời sống thật buồn tẻ đối với tôi?

Đó là vì các người đã để tầm nhìn quá thấp.

Hãy mở rộng chân trời của các người. Hãy đi sâu vào nhãn giới của các người. Hãy nhìn thêm nữa, nhiều hơn là các người tưởng có thể nhìn. Hãy nhìn thêm nơi bạn đồng hành của các người nữa. Các người sẽ không bao giờ làm hại cho cuộc giao tiếp của các người, cũng không làm hại cho ai, do cái nhìn người khác nhiều hơn là họ muốn trưng ra.

Bản Ngã của người khác có rất nhiều nhưng họ sợ không dám trưng ra cho các người. Nếu người kia nhận thấy các người nhìn thấy nhiều hơn nơi họ, họ sẽ cảm thấy an lòng để trưng ra cho các người những cái mà các người tất nhiên đã nhìn thấy rồi.

Người ta có chiều hướng sống theo những điều mà người ta mong chờ người kia.

Na ná như vậy. Ta không ưa chữ “mong chờ” ở đây. Những mong chờ làm đổ vỡ trong giao tiếp. Chúng ta hãy nói rằng: Người ta có chiều hướng nhìn thấy nơi bản thân họ như chúng ta nhìn thấy nơi họ. Cái nhìn chúng ta càng rộng lớn họ càng muốn tiến tới và trưng ra cái phần của họ mà chúng ta đã trưng ra cho họ. Đó chẳng phải là cách mà những giao tiếp thật sự tốt đẹp diễn tiến sao? Đó chẳng phải là cái phần của tiến trình sửa chữa sao? Cái tiến trình dựa vào đó chúng ta cho phép người ta ‘buông bỏ” tất cả những tư tưởng sai lầm mà họ đã có về bản thân họ? Đó chẳng phải là việc Ta đang làm đây trong cuốn sách này cho các người sao?

Phải!

Và đó chính là công việc của Thượng Đế, công việc của linh hồn là làm cho các người thức tỉnh. Công việc của Thượng Đế là làm cho tất cả mọi người thức tỉnh.

Chúng tôi làm việc đó bằng cách nhìn những người khác như họ là ai? bằng cách nhắc cho họ “họ là ai”.

Điều này các người có thể làm theo hai cách bằng cách nhắc với họ, “họ là ai” ( rất khó vì họ sẽ không tin các người ) và bằng cách nhớ lại “các người là ai” ( dễ hơn nhiều vì các người không cần tới tin tưởng của họ mà chỉ cần tin tưởng của chính các người ).

Cứ bền lòng chứng minh như vậy, sẽ nhắc lại cho những người khác họ là ai? bởi lẽ họ sẽ thấy nơi các người.

Nhiều Chân Sư đã được gửi tới địa cầu để chứng minh chân lý vĩnh cửu. Những vị khác Joan the Paptiat đã được gửi tới như những người mang thông điệp, nói những lời sáng ngời về chân lý của Thượng Đế không thể nhầm lẫn được. Những người đặc biệt mang thông điệp này đã có cái nội quán lạ thường và quyền năng rất đặc biệt để nhận thấy chân lý vĩnh cửu cũng như có khả năng truyền thông những chân lý này bằng những cách đơn giản thực tế cho thế nhân có thể hiểu được. Người cũng là một người mang thông điệp như vậy.

Tôi?

Phải. Người có tin không? Quả thật là khó có thể chấp nhận nổi.

Tôi muốn nói tất cả chúng tôi đều đặc biệt?

Tất cả các người đều đặc biệt.

Thật ra, trong nội tâm tôi đã cảm nhận được Thượng Đế chọn lựa trong công tác lạ thường.

Tôi đã cố gắng thanh lọc tư tưởng, lời nói và hành động để tăng trưởng Bản Ngã. Tôi đã mất cả cuộc đời để đi tìm chân lý này.

Ta biết các người đã tranh đấu thế nào.

Xin lỗi đã làm Ngài buồn, nhiều khi tôi chẳng thắng lợi gì nhiều.

Vậy mà mỗi khi liên lạc với Thượng Đế, các người đã bỏ rơi cái Bản Ngã của mình.

Biết bao nhiêu đêm các người đã cầu xin Thượng Đế cho có được sáng suốt, khai thông nội quán không phải để các người giàu có, nhiều danh vọng mà để đạt cái thanh tịnh thâm sâu của sự khao khát muốn biết.

Vâng.

Và các người đã hứa với Ta, hứa tới hứa lui rằng: Nếu các người mà biết được Bản Ngã, sẽ dành phần còn lại tất cả cuộc đời chia sẻ chân lý vĩnh cửu này cho người khác. Không phải để được vinh quang nhưng do ước ao sâu xa trong trái tim mong chấm dứt những đau đớn, buồn phiền, khổ não cho người khác. Đồng thời, ước ao mang lại những vui vẻ, hoan lạc, làm lành với người khác. Các người cũng ước ao nói với mọi người họ là bạn đồng hành với Thượng Đế, điều mà các người đã luôn luôn kinh nghiệm.

Vâng.

Vì thế, Ta đã chọn các người là người mang thông điệp của Ta. Người và nhiều người khác vì hiện nay trong thời gian kề cận đây, thế giới sẽ cần nhiều tiếng kèn kêu gọi. Thế giới sẽ cần nhiều người nói lên chân lý mà hàng triệu người đang chờ mong. Thế giới sẽ cần nhiều trái tim cùng nối lại với nhau trong công tác của linh hồn và để sửa soạn trong công tác của Thượng Đế. Thực lòng các người có chối cãi rằng các người không biết điều đó không?

Không.

Các người có thể thực lòng chối cãi rằng đó không phải là lý do các người tới không?

Không.

Vậy thì các người có sẵn sàng với cuốn sách này, quyết định và tuyên bố cái chân lý vĩnh cửu của các người, thông báo và nói rõ ràng vinh quang của Ta không?

Tôi có phải gồm tất cả mấy câu vừa trao đổi đây trong cuốn sách này không?

Các người tưởng rằng Ta muốn các người là người mang thông điệp trong bí mật à?

Tôi cho là không.

Cần có nhiều can đảm để thông báo rằng mình là một người của Thượng Đế. Các người không hiểu thế giới sẽ sẵn sàng chấp nhận các người thật sự là một gì khác, nhưng là một người của Thượng Đế? Một người thật sự mang thông điệp của Thượng Đế? Tất cả những người mang thông điệp của Ta đã bị làm cho nhục nhã, đau lòng và chẳng có chút vinh quang gì. Các người có sẵn sàng không? Lòng các người có đau khổ không khi các người nói thực tế về Ta? Các người có sẵn sàng chịu đựng những chế nhạo từ những người đồng loại không?

Các người đã sửa soạn chưa để không màng đến vinh quang của địa cầu và nhận cái vinh quang lớn hơn của một linh hồn đã hoàn toàn thức tỉnh?

Ngài làm cho những chuyện này đột nhiên có vẻ thực nặng nề Thượng Đế ạ.

Các người muốn là Ta nói chuyện khôi hài về việc này sao?

Dạ! Ngài có thể làm cho nhẹ nhàng đi đôi chút.

Hay! Ta hoàn toàn đồng ý về chuyện Giác Ngộ! Tại sao chúng ta lại không chấm dứt chương này bằng một chuyện khôi hài.

Hay đấy! Ngài có chuyện nào không?

Không! Nhưng người có.

Hãy kể truyện cô gái vẽ bức tranh đi.

Ồ! Phải đó.

Hôm đó, một bà mẹ đi vào nhà bếp thấy cô con gái nhỏ ngồi đó với những viết chì la liệt khắp mặt bàn để tập trung vào một bức họa cô ấy đang vẽ tự do.

Bà mẹ hỏi: Con gái cưng của má, con đang bận rộn gì đó?

Bé gái xinh đẹp trả lời với đôi mắt sáng rực rỡ: Con đang vẽ một bức họa của Thượng Đế má ạ.

Có ý giúp con gái, bà má nói:

Ồ! Cưng của má thực là quý hóa quá, nhưng này con, con có biết rằng không có ai đã thực sự biết rõ Thượng Đế ra sao cả không?

Cô con gái nói giọng như chim hót: Tốt nhưng hãy để cho con vẽ xong cái đã.

Đây là một chuyện khôi hài thật hay.

Các người có biết cái chỗ hay nhất là gì không?

Cô bé kia không lúc nào nghi ngờ là cô ấy biết chính xác cách vẽ Ta.

Phải.

Bây giờ Ta kể cho các người truyện này để chấm dứt chương này.

Ngày xưa có một người bỏ ra nhiều giờ trong tuần để viết một cuốn sách.

Anh viết liên tục ngày đêm nhất là khi bắt kịp cảm hứng mới.

Thế rồi, một hôm có người hỏi: Anh đang làm gì vậy?

Anh ta trả lời: Tôi đang viết về một cuộc nói chuyện dài với Thượng Đế.

Người bạn nói: Quý hóa quá! Nhưng này anh có biết không?

Chẳng có ai biết chắc chắn Thượng Đế sẽ nói điều gì cả.

Anh kia cười trả lời: Tốt! nhưng nếu anh hãy để cho tôi viết xong cái đã.

❁ ❁ ❁
Ảnh: by Zoltan Tasi on Unsplash

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x