Trang chủ » Đối thoại với Thượng Đế – Chương XII

Đối thoại với Thượng Đế – Chương XII

by Hậu Học Văn
137 views

Tại sao tôi không thể làm cái việc mà tôi thực sự muốn làm trong cuộc đời mà vẫn kiếm đủ sống được?

Cái gì? Người muốn nói rằng người thực sự muốn có vui đùa trong cuộc đời mà vẫn được đủ sống? Chú mày ơi! Có mơ không đó?

Ngài nói gì?

Giỡn chơi vậy thôi.

Chỉ chơi cái màn đọc tư tưởng một chút thôi mà.

Này thấy không? Đó là tư tưởng của người về chuyện đó.

Đó là kinh nghiệm của tôi.

Phải chúng ta đã trải qua cái đó nhiều lần rồi. Những người kiếm được đủ sống trong khi làm việc mà họ thích là những người quyết định làm như vậy. Họ không thích bỏ cuộc. Họ không bao giờ chịu thua. Họ thách đố đời sống ngăn cản họ làm việc mà họ thích.

Nhưng có một chất liệu khác phải nêu ra ở đây vì đó là cái chất liệu thiếu sót nơi hiểu biết của đa số con người khi nói chuyện làm việc của đời sống.

Đó là gì vậy?

Có một khác biệt giữa bản chất và hành động và phần lớn con người đặt chuyện sau nặng hơn.

Không nên à?

Không có chuyện nên hay không nên ở đây. Chỉ có chuyện các người chọn gì và làm sao để các người có được cái đó. Nếu các người chọn bình an, vui thú và yêu thương, các người sẽ có nhiều cái đó bằng việc các người làm. Nếu các người chọn hạnh phúc và thỏa mãn các người sẽ kiếm được chút đỉnh trên con đường làm việc. Nếu các người chọn hợp nhất với Thượng Đế, chọn cái biết thượng thừa, chọn cái hiểu thâm sâu, chọn lòng từ bi vô tận, chọn giác ngộ trọn vẹn, chọn thành tựu tuyệt đối …các người sẽ không đạt được bao nhiêu qua việc làm mà các người đang làm.

Nói cách khác, nếu các người chọn tiến hóa, tiến hóa của linh hồn các người sẽ chẳng sản xuất được bao nhiêu bằng những hoạt động của thân thể. Làm là một chức năng của thân thể. Bản chất là chức năng của linh hồn.

Thân thể luôn luôn đang làm một việc gì. Mỗi phút của mỗi ngày nó đang làm gì đó.

Nó không bao giờ ngừng, nó không bao giờ nghỉ, nó luôn luôn làm gì đó. Thân thể đang làm việc theo mệnh lệnh của linh hồn hoặc chẳng đếm xỉa gì đến linh hồn.

Phẩm chất đời sống của các người đặt trên bàn cân này.

Bản chất linh hồn là vĩnh cửu. Nó hiện hữu như nó hiện hữu bất cần thân thể làm gì hay không. Nếu các người bất cần việc mà các người làm để sống và khi đời sống các người đã hết thì các người cũng sẽ bất cần luôn. Linh hồn các người chỉ quan tâm đến phẩm chất việc các người hiện hữu ra sao trong lúc các người đang làm chuyện đó.

Đây là một trạng thái của hiện hữu mà linh hồn theo đuổi không phải là một trạng thái của hành động tính. Linh hồn tìm tới chuyện thành cái gì? Ta.

Ngài?

Phải.

Ta. Linh hồn các người là Ta, mà nó biết như vậy. Việc của linh hồn là tìm kinh nghiệm cái đó. Và linh hồn nhớ lại cách tốt nhất để có kinh nghiệm này là cách không làm gì cả. Không cần làm gì cả ngoài việc hiện hữu.

Hiện hữu là cái gì?

Bất kỳ cái gì mà nó muốn. Sung sướng, buồn rầu, yếu đuối, mạnh khỏe, vui vẻ, thù hận, sáng suốt, mù quáng, thiện, ác, nam, nữ… các người cứ tiếp tục.

Ta nói thật đấy. Các người cứ tiếp tục.

Tất cả chuyện này có vẻ sâu xa đó nhưng có ăn nhậu gì đến chuyện phải làm trong nghề nghiệp của tôi?

Tôi đang tìm cách để sống còn, để sinh tồn, để giúp cho bản thân tôi và gia đình tôi và làm cái việc tôi ưa làm.

Hãy tìm cách thành cái mà các người muốn là.

Ngài nói vậy là sao?

Cũng một công việc, có người kiếm bộn tiền, có người kiếm không đủ bữa ăn. Cái gì làm cho khác nhau?

Đó là cách thứ nhất, qua cách thứ hai như sau: Có hai người cùng có tay nghề tương đối như nhau, cùng đậu bằng cao đẳng và cùng biết cách sử dụng tay nghề như nhau nhưng vẫn có người thành đạt hơn người kia.

Đó là tại sao?

Địa điểm.

Địa điểm?

Địa điểm rất là quan trọng. Nói cách khác không phải “sẽ làm gì” mà “sẽ làm ở đâu”.

Đúng vậy.

Có vẻ cũng giống như câu trả lời cho câu hỏi của Ta. Linh hồn cũng chỉ chú ý về chuyện các người sẽ ở vị trí nào. Các người sẽ ở vị trí gọi là sợ hãi hay ở một chỗ gọi là yêu thương? Các người ở đâu? Tới từ đâu khi các người gặp đời sống?

Trong cái ví dụ về hai người có khả năng ngang nhau nhưng một người thành công và một người thất bại, lý do không phải họ làm gì mà là họ hiện hữu ra sao.

Một người thì cởi mở, có thiện cảm, biết quan tâm, giúp đỡ, ân cần, vui vẻ, tự tin, bằng lòng trong công việc làm còn người kia thì giấu giếm, ích kỷ, cục cằn, không quan tâm, không giúp đỡ, không ân cần và hờn giận trong công việc đang làm.

Nay giả sử các người phải chọn trạng thái cao cả trong hiện hữu. Giả như các người phải chọn hảo tâm, tha thứ, từ bi, hiểu biết, yêu thương, bao dung….Nếu các người phải chọn Thượng Đế tính, kinh nghiệm các người sẽ là gì?

Ta nói cho các người rõ: Hiện hữu tính thu hút hiện hữu tính và tạo ra kinh nghiệm.

Các người sống trên hành tinh này không phải để tạo ra cái gì với thân thể. Các người sống trên hành tinh này để tạo ra cái gì với linh hồn các người. Thân thể chỉ là một dụng cụ cho linh hồn. Trí tuệ là lực để làm cho thân thể hoạt động. Như vậy, cái mà các người có ở đây là một lực dụng cụ dùng trong sự sáng tạo ra cái linh hồn ước ao. Linh hồn ước ao cái gì? Quả thế! Nó ước ao cái gì?

Tôi không biết. Tôi đang hỏi Ngài.

Ta không biết. Ta đang hỏi các người.

Chuyện này có thể kéo dài bất tận.

Nó đã kéo dài.

Chờ một phút!

Lúc nãy, Ngài có nói là linh hồn tìm cách thành Ngài.

Thì là vậy.

Vậy thì đó là ước ao của linh hồn.

Trong ý nghĩa rộng lớn nhất, đúng. Nhưng cái Ta mà linh hồn tìm cách để thành rất phức tạp, có nhiều chiều khác, có nhiều cảm tính, có đa diện. Có cả triệu diện của Ta.

Cả tỷ. Cả ngàn tỷ.

Thấy không? Có cái nông và cái sâu, có cái nhỏ và cái lớn, cái vô thần và cái thiêng liêng, ma quái và Thượng Đế. Người thấy không?

Phải. Phải. Tôi thấy cái trên và cái dưới, cái trái và cái phải, cái đây và cái kia, cái trước và cái sau, cái tốt và cái xấu.

Chính xác! Ta là cái Alpha và Omega. Đây không phải chỉ nói cho hay hoặc chỉ một quan niệm đẹp đẽ. Đây chính là chân lý chuyển thành lời. Vậy khi tìm cách là Ta, linh hồn có một công việc lớn phải làm, một hiện tượng to lớn về hiện hữu phải lựa chọn. Đó là việc nó đang làm bây giờ. Chọn lựa trạng thái hiện hữu.

Phải! Dựa vào đó, tạo ra những điều kiện thích đáng và hoàn hảo để đưa tới kinh nghiệm cái đã chọn lựa. Vậy thì: Những gì xảy ra cho các người hay qua các người thường là điều tốt nhất cho các người.

Ngài nói rằng linh hồn tôi đang tạo ra tất cả kinh nghiệm của tôi gồm các điều tôi đang làm và những điều sẽ xảy ra cho tôi?

Chúng ta nên nói rằng linh hồn dẫn dắt các người tới những dịp đúng và hoàn hảo để các người kinh nghiệm chính xác những điều các người đã hoạch định để kinh nghiệm. Các người thật sự đang kinh nghiệm cái gì thuộc quyết định của các người.

Có thể là cái mà các người đã hoạch định hoặc có thể là cái gì khác tùy theo cái mà các người đã chọn.

Tại sao tôi lại chọn một thứ gì mà tôi không muốn kinh nghiệm.

Ta không biết. Tại sao các người lại chọn.

Có phải Ngài muốn nói rằng nhiều khi linh hồn ước ao một chuyện trong khi thân thể hay trí tuệ lại làm chuyện khác.

Các người nghĩ sao?

Nhưng làm sao thân thể hay trí tuệ lại có thể phủ quyết linh hồn? Không phải linh hồn luôn luôn có được cái nó muốn sao?

Linh hồn nhận thức được những ước ao và vui mừng hợp nhất với những ước ao này nhưng không bao giờ linh hồn lại ép cái thân thể đi theo những ước ao đó. Cha sẽ không ép ý chí của con trên tinh thần thiêng liêng. Nếu làm như vậy là vi phạm vào bản chất của con và như thế là việc bất khả (đúng theo nghĩa đen). Đây là điểm của những bất khả chấm dứt. Trí tuệ nhiều lúc tìm cách áp đặt ý chí của nó trên thân thể. Cũng vậy, thân thể nhiều lúc tìm cách kiểm soát trí tuệ và thường là thành công. Tuy nhiên, thân thể và trí tuệ cùng nhau không có thể làm gì để kiểm soát linh hồn được vì lình hồn hoàn toàn không có nhu cầu (không giống như thân thể và trí tuệ, hai cái này bị ràng buộc bởi nhu cầu). Như thế, linh hồn thường để cho thân thể và trí tuệ lúc nào cũng làm theo ý chúng. Thật thế, linh hồn không thể nào làm khác được vì nếu cái thực thể là các người muốn sáng tạo, qua đó tự biết nó là ai. Việc này phải được thực hiện qua một hành động có ý thức chớ không phải qua hành động phục tòng vô ý thức.

Phục tòng không phải là sáng tạo nên không bao giờ tạo ra giải thoát (cứu rỗi).

Phục tòng là một đáp ứng còn sáng tạo là một chọn lựa thanh tịnh không do mệnh lệnh, không do đòi hỏi.

Chọn lựa thanh tịnh tạo ra giải thoát (cứu rỗi). Qua sự sáng tạo tinh khiết tạo ra ý niệm cao nhất trong lúc này.

Chức năng của linh hồn là nêu ra ao ước của nó chớ không phải là áp đặt những ao ước.

Chức năng của trí tuệ là chọn lựa trong những kinh nghiệm khác nhau.

Chức năng của thân thể là hành động từ chọn lựa này.

Khi thân thể, trí tuệ và linh hồn cùng nhau sáng tạo trong hòa hợp và trong nhất thể, Thượng Đế được thành da thịt.

Lúc đó, linh hồn tự biết nó trong kinh nghiệm của nó. Lúc ấy, các cõi Trời vui mừng.

Ngay bây giờ, linh hồn các người lại tạo ra một lần nữa cái dịp để cho các người hiện hữu và có cái để biết Các Người Thật Sự Là Ai?

Linh hồn các người đã đưa các người tới những hàng chữ các người đang đọc bây giờ cũng như nó đã đưa các người tới những lời minh triết và tới chân lý trước kia.

Bây giờ các người sẽ làm gì? Các người sẽ chọn để thành gì?

Linh hồn các người mong chờ, ngóng trông với thích thú cũng như nó đã đưa các người tới những minh triết và tới chân lý trước kia.

Tôi hiểu ý Ngài: Từ trạng thái hiện hữu mà tôi đã chọn lựa, cái thành công về mặt thế gian của tôi sẽ được quy định (tôi vẫn nói đây là nghề nghiệp của tôi).

Ta chẳng có quan tâm gì đến chuyện thành công về mặt thế gian, chỉ có các người quan tâm mà thôi.

Cũng đúng khi các người đạt được một vài trạng thái hiện hữu trong một thời gian dài. Cũng có vài thành công trong cuộc đời thế gian của các người. Tuy nhiên, các người khỏi lo về chuyện “kiếm cơm”.

Những vị chân sư là những người đã chọn lựa để “làm một đời sống” chớ không phải là chuyện “kiếm cơm”.

Từ một trạng thái hiện hữu sẽ sinh ra một đời sống giàu có, đầy đủ, huy hoàng và toại nguyện tới mức những lợi lộc và những thành công của thế gian sẽ chẳng còn là chuyện lo lắng của các người nữa.

Điều mỉa mai trong cuộc đời là ngay khi những lợi lộc và thành công của thế gian chẳng còn là chuyện lo lắng nữa thì cửa lại mở để cho những thứ đó tràn ngập về phía các người.

Hãy nhớ, các người không thể có cái mà các người muốn nhưng các người có thể kinh nghiệm cái mà các người có.

Tôi không thể có cái mà tôi muốn?

Không.

Ngài đã có nói điều này trước kia rồi, hồi mới có cuộc đối thoại giữa chúng ta. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu. Tôi tưởng là Ngài đã nói với tôi là: Muốn gì được nấy. “Sẽ ban cho các người điều mà các người tin” và tất cả những điều khác mà các người tin.

Hai lời nói không mâu thuẫn với nhau.

Không mâu thuẫn? Đối với tôi, chắc như bắp là chúng mâu thuẫn.

Đó là do các người không hiểu.

Ờ! Tôi chấp nhận. Đó là lý do tại sao tôi nói chuyện với Ngài.

Vậy hãy nghe Ta giải thích; Các người không thể có cái gì mà các người muốn.

Chính cái muốn này đẩy cái vật kia ra khỏi các người như Ta đã nói ở trước kia chương 1.

Đúng! Ngài đã có nói điều đó trước kia nhưng Ngài đã làm cho tôi hụt chân rất nhanh.

Hãy cố theo cho kịp. Ta sẽ trở lại với nhiều chi tiết hơn. Hãy cố mà theo. Chúng ta sẽ trở lại điểm mà các người đã hiểu: Tư tưởng là Sáng Tạo.

Được chứ?

Dạ được.

Lời nói là sáng tạo. Hiểu chưa?

Hiểu rồi.

Hành động là sáng tạo. Tư tưởng, lời nói và hành động là ba mức của sáng tạo. Vẫn theo Ta đấy chớ.

Dạ! Vẫn theo sát.

Tốt! Bây giờ, chúng ta hãy lấy “thành công về mặt thời gian” làm đề tài lúc này vì đó là cái mà các người đang nói, đang hỏi.

Thật là tuyệt!

Bây giờ, các người có cái tư tưởng “tôi thành công về mặt thế gian” không?

Có! Đôi khi.

Và cũng đôi khi có cái tư tưởng “tôi muốn có nhiều tiền hơn”?

Có.

Vậy thì các người không bao giờ có thành công về mặt thế gian cũng như có nhiều tiền bạc.

Tại sao không?

Bởi vì vũ trụ không thể làm gì khác là đem lại cho các người sự biểu thị trực tiếp tư tưởng của các người về những cái đó. Tư tưởng của các người là “tôi muốn thành công về mặt thế gian”.

Hiểu không? Cái quyền năng sáng tạo giống như vị thần trong cái chai. Lời của các người là một cái lệnh. Hiểu không?

Vậy thì tại sao tôi không có cái thành công hơn?

Ta đã nói: Lời của các người là một cái lệnh. Lời của các người là “Ta muốn thành công”. Và vũ trụ nói: Được rồi. Các người muốn.

Tôi vẫn không chắc là tôi theo kịp.

Hãy nghĩ thế này: Tiếng “Ta” là chìa khóa nó khởi động bộ máy sáng tạo.

Hai tiếng “Ta Đây” có quyền năng vô cùng. Chúng là những lời nói của vũ trụ, những lệnh được ban ra. Như thế, bất cứ những chữ nào tiếp theo chữ “Ta” (nó kêu lại cái Ta đây vĩ đại) có hướng biểu thị trên thực tế thể chất. Vậy thì Ta muốn có thành công tạo ra các người muốn có thành công. Ta muốn tiền bạc tạo ra các người muốn tiền bạc. Nó không thể tạo ra gì khác bởi vì tư tưởng, lời nói là sáng tạo. Hành động cũng vậy. Nếu các người hành động theo lối các người muốn thành công về tiền bạc thì những tư tưởng, lời nói và hành động đều đồng lòng và các người chắc chắn có cái kinh nghiệm của cái muốn này. Có thấy không?

Có! Trời ơi! Nó diễn tiến thực tế như vậy sao?

Đương nhiên! Các người là những nhà sáng tạo đầy quyền năng. Tuy nhiên, nếu các người có một tư tưởng hay nói một lời chỉ một lần thôi chẳng hạn như: Trong khi nóng giận hoặc thất chí, các người thường có những tư tưởng hay lời nói: “Đồ chết tiệt!” hoặc “Cút vào địa ngục đi” v.v…các người đừng lo lắng nhiều vì những tư tưởng hoặc lời nói này ít khi chuyển thành thực tế.

Tạ ơn Thượng Đế.

Không có gì. Nhưng nếu các người nhắc lại một tư tưởng hay một lời nói nhiều lần.

Không phải một lần, hai lần mà là hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn lần…các người có thể tưởng tượng được cái quyền năng sáng tạo ở đó không?

Một tư tưởng hay một lời nói phát ra, phát ra và phát ra trở thành đúng như vậy.

Phát ra. Đó là đẩy ra. Nó trở thành hiện thực ở ngoài. Nó trở thành cái thực tế thể chất của các người.

Ghê thật!

Đó đúng là cái thường xảy ra. Ghê thật! Các người thích ghê gớm, thích bi thảm. Có nghĩa tới khi nào các người không thích nữa, sẽ tới một địa điểm trong tiến hóa của các người sẽ không còn ưa bi thảm nữa, không còn ưa cái thảm kịch như các người đã sống. Đó là lúc mà các người quyết định tích cực chọn lựa thay đổi nó. Chỉ có điều các người không biết. Bây giờ các người muốn biết, muốn thay đổi thực tế của các người cần phải ngưng tư tưởng như vậy. Trong trường hợp này thay vì nghĩ

“Ta muốn thành công” hãy nghĩ “Ta có thành công”.

Nghe có vẻ như là một điều khôi hài. Người ta sẽ chê cười tôi nếu tôi làm như vậy.

Vậy thì hãy nghĩ tới một tư tưởng các người có thể chấp nhận được như: “Thành công sẽ đến với Ta bây giờ” hoặc “mọi chuyện đưa tới thành công cho Ta”

À! Đây là cái mánh của triết lý khẳng định của giáo phái Tân Thời Đại.

Khẳng định không có tác động nếu đó chỉ là những mệnh đề của cái mà các người muốn cho thành hiện thực. Khẳng định chỉ tác động khi chúng là những mệnh đề của cái mà các người đã biết là sẽ hiện thực. Cái gọi là khẳng định tốt nhất là một mệnh đề về biết ơn và biết giá trị. Tạ ơn thượng Đế đưa thành công đến đời tôi. Bây giờ, cái ý niệm chân thật đó, cái tư tưởng thành lời và được đưa vào hành động, sản xuất ra những kết quả kỳ diệu.

Chúa Giêsu đã có cái sáng suốt đó. Trước một phép màu, Chúa Giêsu cảm tạ trước về phép màu đó được đưa đến. Không bao giờ xảy ra việc Chúa Giêsu không tạ ơn vì không bao giờ xảy ra điều Chúa Giêsu tuyên bố không xảy ra. Không bao giờ Chúa Giêsu nghĩ như vậy. Chúa Giêsu chắc chắn về ông ta là ai và sự liên hệ của ông ấy với Ta. Những ý nghĩ, lời nói, việc làm của Chúa Giêsu phản ảnh tĩnh giác này. Đúng như những tư tưởng, lời nói, việc làm của các người phản ảnh tĩnh giác của các người.

Bây giờ, nếu có gì mà các người chọn lựa để kinh nghiệm trong đời sống thì đừng muốn mà hãy chọn nó.

Các người chọn thành công trên thế gian ư? Các người chọn nhiều tiền ư? Tốt. Vậy hãy chọn đó. Thành thật. Trọn vẹn. Không nửa vời. Tuy nhiên, vào mức phát triển của các người, hãy đừng ngạc nhiên nếu thành công trên thế gian chẳng còn là ao ước của các người nữa.

Điều đó có nghĩa gì?

Đến một thời điểm trong sự tiến hóa của mọi linh hồn, cái quan tâm chính không phải là sự sinh tồn của thân thể, mà chính sự tăng trưởng của linh hồn. Không phải đạt được những thành công trên thế gian mà chính sự thành tựu của Bản Ngã. Thời gian bắt đầu này rất nguy hiểm vì linh hồn hiểu được rằng mình đang hiện hữu trong cái thân chớ không phải là cái thân hiện hữu. Trong sự tăng trưởng của linh hồn, các người thường có xu hướng không săn sóc tới thân thể về mọi mặt vì Linh Hồn bị kích thích quá về chuyện thành tựu Bản Ngã. Trí bỏ rơi thân thể và mọi chuyện liên hệ tới thân thể.

Những giao tiếp bị dẹp qua một bên. Gia đình biến mất. Công ăn việc làm là thứ yếu. Hóa đơn chẳng được trả tiền. Chính ngay thân thể cũng chẳng được ăn uống trong thời gian dài. Nay tất cả đều tập trung và chăm chú vào linh hồn và những chuyện của linh hồn. Điều này có thể đưa đến một khủng hoảng lớn trong đời sống hàng ngày của hiện hữu. Tuy nhiên, trí không cảm thấy tổn thương gì cả. Nó lang thang trong hoan lạc. Nhiều người nói là các người đã mất trí và cũng có thể các người đã mất trí thật.

Khám phá ra chân lý rằng đời sống chẳng liên hệ gì tới thân thể, có thể tạo ra sự mất quân bình vì thân thể. Lúc đầu thực thể hành động như thân thể là tất cả, còn bây giờ nó hành động như thân thể chẳng có kí lô gì cả. Đương nhiên, điều này đúng (và đôi khi với đau đớn) nhớ lại. Các người là một hiện hữu bộ ba do thân thể, trí tuệ và linh hồn tạo thành. Mãi mãi các người sẽ là hiện hữu bộ ba không chỉ riêng lúc thời gian các người sống trên địa cầu. Có những người đặt giả thiết khi chết, thân thể và trí tuệ bị bỏ rơi. Chúng không bị bỏ rơi.

Thân thể bỏ lại cái phần nặng nhất nhưng vẫn giữ lại cái vỏ ngoài. Trí tuệ (không nên lầm với bộ não) cũng đi theo các người hợp với linh hồn và thân thể như một khối năng lượng có ba chiều hay ba mặt. Nếu các người chọn để trở lại cái dịp kinh nghiệm đời sống trên địa cầu, cái ngã thiêng liêng sẽ lại một lần nữa phân cái ba chiều thực của nó thành ra những cái mà các người gọi là thân thể, trí tuệ và linh hồn. Trên thực tế, các người là một năng lượng với ba tính chất khác biệt.

Lúc các người tìm cách cư ngụ trong một thân thể thể chất mới ở Địa Cầu đây, cái thân thanh khí của các người (như một số trong các người gọi là vậy) hạ tầng rung động xuống, tự nó chậm lại từ nhịp rung nhanh tới mức không thể nhìn được nó, xuống một tốc độ, tốc độ này tạo ra khối lượng và vật chất.

Cái vật chất này do tư tưởng thanh tịnh tạo ra, do hành động của trí tuệ, cái diện trí tuệ cao cả của hiện hữu, bộ ba của các người. Cái vật chất này là sự đông đặc của triệu triệu tỷ những năng lượng khác nhau làm thành một khối lượng lớn, có thể được kiểm soát được bởi trí tuệ…. các người quả thật là một người thông minh. Khi những đơn vị năng lượng nhỏ bé đã xài hết năng lượng của chúng, chúng bị loại ra bởi thân thể và trí tuệ tạo ra những đơn vị mới. Về điều này trí tuệ tạo ra từ một cái tư tưởng liên tục về Các Người Là Ai! Cái thân thanh khí bắt chộp tư tưởng (đây là một lối nói), hạ thấp nhịp rung của nhiều đơn vị hơn nữa (theo nghĩa kết tinh lại) và chúng trở thành thể chất, thể chất mới của các người. Theo lối đó, tất cả những tế bào nơi thân thể các người thay đổi cứ vài năm một lần. Nghĩa là các người không vẫn là một người cách đây mấy năm.

Nếu các người nghĩ những tư tưởng đau ốm hay bệnh tật (hoặc liên tục giận dữ, thù hận và tiêu cực), thân thể sẽ chuyển những tư tưởng này thành những dạng thể chất. Người ta sẽ nhìn thấy cái hình thể tiêu cực, ốm yếu…. và sẽ hỏi: Chuyện gì đã xảy ra cho các người ?

Linh hồn nắm toàn bộ cái bi kịch này diễn ra hằng năm tháng và vẫn luôn luôn nắm được Chân Lý về các người. Linh hồn không bao giờ quên cái mô hình, cái kế hoạch nguyên thủy, cái ý niệm đầu tiên, cái tư tưởng sáng tạo. Công việc của Linh Hồn nhắc lại cho các người nhớ lại Các Người Là Ai và rồi chọn Các Người Ao Ước thành ai hiện nay. Theo cách này, cái chu kỳ sáng tạo và kinh nghiệm, quan niệm và thực hiện, biết và tăng trưởng vào cái vô tri, tiếp tục cả hiện nay và mãi mãi.

Thật sự là như vậy sao?

Phải! Đúng vậy.

Còn nhiều điều hơn nữa phải giải thích. Nếu giải thích trong một cuốn sách hay cả một đời cũng chưa hết. Tuy nhiên, các người đã bắt đầu rồi. Đây là một dấu hiệu rất tốt. Hãy chỉ cần nhớ lại điều này như vị thầy vĩ đại của các người William Shakespeare đã nói: “Có nhiều điều trên Trời và dưới Đất hơn là có thể tưởng tượng được trong triết lý của các người ”.

Tôi có thể đặt vài câu hỏi về chuyện này không? Giả như khi Ngài nói trí tuệ đi theo tôi sau khi chết, điều này có nghĩa là cá tính của tôi đi theo tôi, có phải không? Tôi sẽ biết, sau khi chết “Tôi đã là ai không?”

Có…Và các người là ai suốt từ bao giờ. Tất cả sẽ được mở ra cho các người bởi vì điều đó có lợi cho các người. Bây giờ, hiện lúc này thì điều đó không có lợi.

Và đối với kiếp này, có thứ gì như là kết toán, một vụ xét lại, một vụ kiểm điểm không?

Không có phê phán, xét xử gì trong cái mà các người gọi là sau khi chết. Ngay cả tự xét mình, các người cũng không được phép ( bởi vì chắc chắn các người sẽ tự phê điểm rất thấp, đánh giá bản thân không đúng).

Không! Sẽ không có kết toán. Không có ai sẽ “giơ ngón tay cái lên” hoặc “quay ngón tay xuống”. Chỉ có con người mới xét xử và do các người xét xử. Các người cho là Ta cũng làm thế. Nhưng Ta không xét xử và đó là thực tế lớn mà các người không thể chấp nhận nổi.

Mặc dù không có xét xử trong kiếp sau, sẽ có dịp để coi lại tất cả những gì các người đã nghĩ, nói và làm. Có dịp để các người quyết định xem các người sẽ chọn lại cái đó, dựa vào Các Người nói Các Người Là Ai? và Các Người Muốn Là Ai?

Có một giáo pháp thần bí Đông Phương có học thuyết gọi là Kama Loca, theo giáo lý này vào lúc chết, mỗi người có dịp sống lại tất cả những tư tưởng đã từng nghĩ, những lời đã từng nói, những hành động đã từng làm, không đứng trên lập trường bản thân người đó mà đứng trên lập trường của những người bị tác động.

Nói cách khác, con người đã “kinh nghiệm mà họ cảm khi nghĩ nói và làm như đã xảy ra. Bây giờ họ có dịp để kinh nghiệm cái cảm xúc của người kia vào mỗi lúc như vậy. Dựa vào biện pháp này, người ta quyết định có sẽ lại nghĩ, nói và làm các điều đó nữa hay không?

Người có ý kiến gì không? Những điều xảy ra trong cuộc đời sau đời sống này lạ lùng tới mức không thể diễn tả bằng lời nói để các người có thể hiểu được. Bởi lẽ kinh nghiệm đó có chiều kích khác nhau và khó có thể diễn tả bằng lời.

Ta chỉ cần nói để các người hiểu: Các người sẽ có dịp coi lại cái đó, coi lại cuộc đời hiện nay của các người mà không có đau khổ, sợ hãi hay xét xử. Mục đích chính là để các người quyết định các người cảm kinh nghiệm này ra sao và các người muốn từ đó đi tới đâu.

Phần lớn các người sẽ quyết định trở lại đây, trở lại cái thế giới có trọng lượng tương đối này để có một dịp khác kinh nghiệm từ những quyết định và chọn lựa về Bản Thân các người ở mức đó.

Một số nhỏ chọn lọc khác sẽ trở lại đây với một sứ mệnh khác. Mục đích của họ đưa những người khác ra khỏi trọng lượng và thể chất để trở về với Thượng Đế. Trên địa cầu luôn luôn có những người được chọn lựa đó. Các người sẽ nhận thấy ngay họ khác thường. Công việc của họ đã xong rồi. Họ trở lại địa cầu chỉ đơn giản để giúp những người khác. Đó là niềm vui của họ. Họ phục vụ trong tinh thần phấn khởi. Các người không thể nhận ra họ. Họ ở khắp mọi nơi. Họ nhiều hơn các người tưởng. Có thể may mắn các người biết được hay nghe nói tới một người.

Tôi có phải là một người như vậy không?

Không. Nếu các người phải hỏi thì các người biết rằng mình không phải là một người như vậy. Người như vậy khỏi cần hỏi ai những câu hỏi như thế cả. Không có gì phải hỏi.

Người ! Con của Ta mang thông điệp trong kiếp này. Một người báo hiếu. Một người mang tin tức. Một người tìm và nói lên Chân Lý. Như thế cũng quá đủ trong một kiếp. Hãy vui mừng!

À! Tôi vui sướng. Nhưng tôi vẫn có thể hy vọng hơn thế nữa.

Phải đấy! Và các người sẽ hy vọng! Luôn luôn hy vọng hơn thế. Đó là bản tính của các người. Đó là bản chất thiêng liêng luôn luôn cứ tìm thêm hơn. Vậy thì cứ tìm.

Phải, bằng mọi cách cứ tìm.

Bây giờ Ta trả lời dứt khoát câu hỏi của các người trong lúc này: Hãy cứ tiến lên làm những điều các người thực sự thích làm! Không làm gì khác nữa! Các người có quá ít thời giờ. Đừng uổng phí thời gian.

Các người sẽ thắc mắc: Tôi còn có trách nhiệm lo đời sống cho vợ con.

Ta sẽ trả lời: Nếu các người nghĩ rằng đời sống các người là làm cái mà thân thể các người đang làm, các người vẫn chưa hiểu tại sao các người lại tới đây. Ít ra cũng làm gì đó mà các người thích để nói lên Các Người Là Ai?

Lúc đó, các người không phẫn uất, không có giận hờn đối với những người các người tưởng rằng đã ngăn không cho các người vui.

Không nên hạ giá chuyện thân thể các người làm, nó có quan trọng của nó nhưng không quan trọng theo lối các người nghĩ. Những hành động của thân thể có nghĩa là phản ảnh một trạng thái của hiện hữu chớ không phải là những cố gắng để đạt một trạng thái của hiện hữu.

Theo thứ tự của sự vật, người ta không làm mất việc để sung sướng, người ta sung sướng và do đó người ta làm gì đó.

Người ta không làm gì để là từ bi, người ta là từ bi và do đó, người ta hành động theo một lối nào đó. Nơi con người có ý thức cao độ, quyết định của linh hồn đi trước hành động của thân thể. Chỉ có con người không ý thức mới cố gắng tạo ra một trạng thái linh hồn qua việc người đó làm.

Đây là ý nghĩa của mệnh đề: “Đời các người không phải là những điều mà thân thể các người làm. Tuy thế, quả đúng là điều mà thân thể các người làm là một phần phản ảnh của cái mà đời các người đang chú tâm vào”.

Một vấn đề thiêng liêng khác cần chú ý. Hãy hiểu rằng: Các người có quyền vui, con cái hay không con cái, vợ chồng hay không vợ chồng, hãy tìm cái vui và tìm cho được. Rồi các người sẽ có một gia đình vui, bất kể các người kiếm được bao nhiêu tiền hay chẳng kiếm được đồng nào. Và nếu họ không vui, họ nổi dậy và bỏ các người hãy thả họ ra với tình yêu thương để họ tìm cái vui của họ.

Nếu mặt khác, các người đã tiến bộ tới điểm mà những chuyện về thể chất không còn là chuyện mà các người màng tới, các người còn tự do hơn nữa để tìm vui trên Địa Cầu cũng như trên Trời.

Thượng Đế nói rằng phải sung sướng ngay cả nơi công việc của các người.

Công việc trong đời sống các người là một mệnh đề Các Người Là Ai. Nếu không phải vậy tại sao các người lại làm?

Các người tưởng rằng các người phải làm sao?

Các người không phải làm gì cả.

Nếu bao bọc cho gia đình bằng mọi giá, ngay cả bằng cái giá sung sướng của anh là Con Người Của Anh thì hãy thích công việc của anh bởi vì nó làm cho anh dễ sáng tạo ra một mệnh đề sinh động của Bản Ngã.

Nếu làm một công việc mà chị ghét để hoàn thành những trách nhiệm mà chị chấp nhận là Bản Thân chị thì hãy yêu, yêu, yêu công việc của chị bởi vì nó hoàn toàn ủng hộ hình ảnh của chị, khái niệm Bản Ngã của chị. Ai cũng có thể yêu thích một việc khi mà người đó hiểu được họ đang làm gì và tại sao lại làm việc đó.

Không một người nào làm một việc gì mà người đó không muốn làm.

❁ ❁ ❁
Ảnh: by Zoltan Tasi on Unsplash

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x