Trang chủ » Thứ bảy, 12 tháng 3 năm 1983

Thứ bảy, 12 tháng 3 năm 1983

by Hậu Học Văn
148 views

Sáng hôm nay, quang cảnh thật trong lành và đượm một vẻ đẹp thật đặc biệt, những chiếc lá đều đọng sương. Mặt trời thong thả tiến lên, tỏa tia nắng xuống mặt đất thật đẹp, một sự im lặng bao chùm khắp thung lũng. Các cây cam trĩu đầy quả còn bé. Mặt trời dần dần ghé thăm từng cây từng quả. Ngồi trên mái hiên nhô ra ngoài thung lũng, ta thấy những bóng mát dài của buổi sáng, bóng đẹp chẳng kém gì cây. Ta muốn đi dạo dưới những cành cây để thưởng thức không khí mát lạnh hòa lẫn hương thơm của hoa cam và để nghe âm điệu của mặt đất.

Một lúc lâu sau ta lên đến đỉnh đồi, nơi ngự trị thung lũng rộng lớn này. Trái đất không thuộc về riêng ai cả. Đây chính là nơi mà tất cả chúng ta phải sống hàng năm để cày bừa, cướp bóc rồi phá hoại.

Ta luôn là những khách trọ trên trái đất, lúc nào cũng cưu mang sự khổ hạnh, một đặc tính của đất. Sự khổ hạnh còn thâm sâu hơn sự từ bỏ các sở hữu. Danh từ khổ hạnh không có nghĩa gì ở trên kia trong sự tĩnh mịch của vạn vật, đất đa loài vật, con sâu cái kiến. Ở đằng xa, bên kia dãy đồi đại dương lấp lánh chiếu sáng. Ta đã phân chia mặt đất làm như trái đất là của ta, quốc gia bạn, quốc gia tôi, màu cờ nước bạn, màu cờ nước anh ấy, tôn giáo nước này, tôn giáo nước kia. Thế giới, trái đất đều bị phân chia thành từng mảnh. Ta cãi nhau, đánh nhau vì sở hữu, và những nhà chính trị mải mê vui sướng vì được làm chủ cái được phân chia ấy, không bao giờ ý thức rằng thế gian này là một toàn khối. Họ không có tư tưởng tổng thể, không bao giờ họ cảm nhận

hay nhận thức được tiềm lực rộng lớn của sự phi quốc gia, sự không biên giới. Họ không bao giờ thấy được cái xấu xa của quyền lực, của địa vị, của cảm giác tự tôn. Họ giống bạn, giống tôi, nhưng họ chiếm ngôi vị tối tôn với tất cả sự biển lận của khát vọng tham lam. Rồi họ bảo đảm sự sống còn của thái độ tư hữu, một thái độ tiềm tàng nơi con người, để bảo vệ sự hiện hữu của mình. Họ không nghĩ đến việc giải thoát khỏi mọi lý tưởng hay lý thuyết, hay đến việc vượt qua những phân chia giống nòi, văn hóa, tín ngưỡng do con người đặt ra.

Con người chỉ cần đến nhà chức trách khi họ không tự làm ánh sáng cho chính mình, khi đời sống hàng ngày của họ mất trật tự và yêu thương, khi họ không chú ý vào công việc, thiếu nhận thức, kém phát triển tinh thần. Họ thích được kẻ khác chăm lo như đã từng được các bậc tiền bối, giáo sĩ, thầy tu điều khiển. Họ ngoan ngoãn tuân theo những lối tu lạ lùng không đưa đến đâu, làm như đấy là những thần linh được mặc khải nên biết hết mọi chuyện trên cõi đời quá phức tạp này.

Trên đầu các ngọn cây, từ đỉnh đá có tự ngã như tất cả những con người trên trái đất, ta tự hỏi không biết đến bao giờ con người mới thôi cãi nhau, đánh nhau, xâm chiếm nhau, hiềm khích nhau. Con người đã gây ra chống trái bằng cách chia rẽ ngôn ngữ, văn hóa và mọi phiến diện ở trên đời. Con người đã tiến hóa sau bao nhiêu thế kỷ chịu thống khổ đau buồn xen lẫn với khoái lạc và lo âu, đến bao giờ họ mới tìm ra được một lối sống khác? Trong khi ta ngồi yên lặng bất động thì một con mèo hoang, một con linh miêu xuất hiện.

Lúc ấy gió từ dưới thung lũng thổi lên, nên con vật không ngửi thấy hơi người. Nó khoan khoái cọ mình vào tảng đá, lông dựng ngược lên thích thú. Rồi nó phóng xuống đồi và biến mất vào bụi rậm. Nó bảo vệ cái hang hay cái ổ của mình. Gặp nguy biến nó bảo vệ đàn con, sở hữu thiết thực của nó. Nó sợ nhất loài người, con người giàu có lăm le khẩu súng sát hại không gớm tay. Con mèo hoang ấy đã đến rất gần ta đến nỗi ta có thể ngửi thấy hơi của nó. Ta ngồi im đến nỗi nó không trông thấy ta. Ta là một phần của tảng đá này, của nơi chốn này.

Tại sao con người không hiểu được là họ có thể sống yên ổn không cần chiến tranh, bạo động. Bao giờ con người mới hiểu được điều đó? Từ bao nhiêu thế kỷ nay, con người chưa học được gì ráo. Con người hiện tại như thế nào thì tương lai họ sẽ như thế ấy.

Tảng đá bắt đầu nóng rực lên, lan đến y phục. Ta đứng dậy xuống núi, men theo con đường mà con mèo hoang đã đi trước khi biến mất. Có rất nhiều sinh vật khác: rắn đen, rắn hoàng gia, rắn lục lạc. Chúng lặng lẽ trườn đi. Không khí buổi sáng đã tan dần; mặt trời từ từ tách khỏi phía đông. Trong một hay hai tiếng đồng hồ nữa, nó sẽ biến mất sau rặng đồi có hình dáng tuyệt đẹp, trong những ánh lửa chiều đủ màu xanh, đỏ, vàng. Rồi màn đêm sẽ đến, mang theo mọi ồn náo. Rồi lâu lắm, rất trễ, sự thanh tịnh tuyệt đối mới xuất hiện. Những tia nắng cuối cùng tỏa ra âm thanh vắng lặng, vì chính từ đấy ngự trị năng lực rộng sâu.

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x