Trang chủ » Đối thoại với Thượng Đế – Chương IX

Đối thoại với Thượng Đế – Chương IX

by Hậu Học Văn
194 views

Có lẽ các người tưởng rằng chân lý: Các Người Thật Sự Là Ai này dễ dàng? Thật sự đó lại là vụ thách đố gay cấn nhất mà các người có thể gặp từ xưa đến nay trong cuộc đời của các người.

Quả thật, các người có lẽ không bao giờ tới đó được. Rất hiếm người thực hiện được. Không thể trong một đời sống và cũng không thể trong nhiều đời.

Như vậy thì cố gắng làm gì? Tại sao lại đi vào cái vụ xung đột này?

Ai cầu nguyện đó?

Tại sao lại không chơi với cuộc đời như nó là vậy? Một cuộc tập dượt đơn giản trong cái vô nghĩa chẳng đưa tới gì đặc sắc cả, một trò chơi trong đó chẳng thể thua dù có chơi ra sao cũng vậy, một tiến trình dẫn tới cùng một kết quả tối hậu cho tất cả mọi người ?

Ngài nói là không có địa ngục, không có trừng phạt, chẳng có cách nào để thua cả vậy thì bận tâm làm gì? Đâu có gì thúc đẩy chúng tôi. Phải khó khăn biết bao để tới nơi mà Ngài nói là chúng tôi đang cố gắng đi tới? Tại sao không dùng thời gian đương nhiên là tốt cho chúng tôi và cứ thư giãn về tất cả những trò chơi của Thượng Đế này. Hiện hữu như Ngài thật sự là ai?

Trời ạ! Các người có vẻ thất vọng đấy à?

Thật sự, tôi đã chán cố gắng lắm rồi bởi vì Ngài nói rằng chỉ có một phần triệu người có thể đạt được chân lý này.

Đúng rồi! Ta thấy các người thất vọng rồi.

Để coi Ta có thể giúp gì cho các người không?

Trước hết Ta muốn nói cho rõ rằng đây là lần đầu tiên các người thử vụ này à?

Tôi chẳng biết nữa.

Không có vẻ là các người đã có gặp cảnh này trước kia rồi sao?

Đôi khi!

À! Các người đã gặp rồi.

Gặp nhiều lần rồi.

Bao nhiêu lần?

Nhiều lần.

Điều đó có gì để khuyến khích tôi không?

Điều đó nhằm gợi hứng cho các người.

Bằng cách nào?

Trước hết, nó sẽ loại đi được những lo âu. Nó đem lại cái yếu tố không thể thất bại mà các người vừa nói đó: Các người sẽ có bao nhiêu dịp mà các người muốn hay các người cầu cũng được. Các người có thể trở lại, lại trở lại nữa. Nếu các người muốn bước tới hay bước lui không phải các người làm vậy mà do các người muốn như thế.

Các người chẳng cần phải làm gì cả! Nếu các người hưởng thú cuộc đời ở mức độ đó, nếu các người cho rằng đó là cái tối hậu của các người thì các người có thể cứ có cái kinh nghiệm này hoài hoài, mãi mãi theo đúng lý do đó! Các người ưa bi kịch, ưa đau khổ, ưa không biết, ưa hồi hộp, ưa bí mật …. Đó là lý do tại sao các người lại ở đây!

Ngài có chọc quê tôi đó không?

Với cái biết tối hậu. Ta không bao giờ đùa giỡn về sự hiện hữu ra sao. Quá nhiều người đã chơi trò này với tâm trí các người.

Ta tới đây không phải để làm cho các người thêm rối trí. Ta tới đây để giúp các người nhìn sự việc cho sáng tỏ.

Vậy thì làm cho sáng tỏ đi. Ngài đang nói rằng tôi tới đây vì tôi muốn tới?

Phải.

Đương nhiên. Tôi chọn để tới?

Phải.

Và tôi đã chọn như thế này nhiều lần rồi.

Nhiều lần?

Bao nhiêu lần?

Đó! Cứ tra vấn nữa. Các người muốn biết rõ con số à?

Hãy cứ cho tôi một ước lượng tổng quát.

Tôi muốn nói rằng có phải chúng tôi đang tới đây chừng vài lần hay một tá.

Vài trăm.

Vài trăm? Tôi đã sống hàng mấy trăm đời rồi?

Phải.

Và đây là bước xa nhất tôi có thể đạt được?

Thực ra là một quãng đường đấy.

Ồ! Một quãng đường có phải không?

Đúng! Chắc vậy.

Tại sao trong những kiếp trước các người đã có giết người ta?

Có gì là sai trong chuyện đó?

Chính Ngài đã nói rằng đôi khi chiến tranh là cần thiết để chấm dứt cái ác.

Chúng ta sẽ phải nói dài dòng về chuyện này vì Ta thấy câu hỏi này bị lạm dụng như người đang dùng ở đây.

Người tìm cách lôi đủ thứ điều để hợp thức hóa mọi thứ điên khùng.

Theo Ta, giết hại không bao giờ được biện hộ cho sự giận dữ, thù nghịch, trừng phạt một kẻ xúc phạm. Bản Ngã các người bảo rằng phải kính trọng đời sống mọi sinh vật.

Ta rất vui lòng về điều này vì Ta không tạo ra đời sống để cho nó bị hủy diệt. Chính do sự kính trọng đời sống mà đôi khi chiến tranh là cần thiết vì chính qua chiến tranh chống lại cái ác đang đe dọa trước mắt.

Chính qua sự tự vệ chống lại cái đe dọa tức khắc đời sống của một người khác mà các người tuyên bố cái câu Các Người Là Ai trong mối giao tiếp với việc đó.

Các người có quyền theo luật cao nhất của luân lý. Thật thế, các người có bổn phận theo luật này. Chấm dứt sự tấn công vào cơ thể của một người khác hay của chính các người.

Điều đó không có nghĩa là: Giết để trừng phạt là thích đáng hoặc báo thù để dàn xếp những chuyện xích mích nhỏ nhặt cũng vậy.

Trong quá khứ, người đã giết người trong những trận đấu kiếm cá nhân do yêu thương một người đàn bà.

Hành động như thế, các người bảo là bảo vệ danh dự của Người.

Trên thực tế, các người đang đánh mất tất cả danh dự. Thật vô lý khi các người vẫn còn dùng sức mạnh để tranh chấp như hiện nay. Đôi khi còn lạm dụng nhân danh

Thượng Đế để giết người nữa. Đây là một phạm thượng rất lớn vì nó không nói lên

Các Người Là Ai?

Ồ! Phải. Như vậy thì có sai trong vụ giết người ?

Chúng ta hãy quay trở lại. Chẳng có gì là “sai” cả. “sai” chỉ là một chữ tương đối chỉ cho cái ngược lại với cái mà các người gọi là “đúng”. Tuy nhiên, thế nào là ‘đúng”? Các người đâu có thể thật sự khách quan trong những chuyện này?

Hay là “sai” và “đúng” chỉ là những định nghĩa do các người phủ lên trên những biến cố hoặc những tình trạng từ những quyết định của các người về chúng?

Xin các người nói cho Ta biết cái gì làm căn bản cho quyết định của các người ? Có phải là chính những kinh nghiệm của các người ?

Không. Đâu có phải.

Trong phần lớn những trường hợp, các người đã chọn để chấp nhận quyết định của một ai khác. Một người đã tới trước các người và được cho là biết chắc chắn hơn.

Rất hiếm khi những quyết định về “sai” và “đúng” trong đời sống hàng ngày là do chính các người dựa vào sự hiểu biết của các người. Điều này đặc biệt, Trên thực tế trong những chuyện càng quan trọng, các người càng ít khi chịu nghe theo những kinh nghiệm của chính các người, các người sẵn sàng ôm lấy những ý niệm của một người khác và coi chúng như là của mình.

Điều này chứng tỏ những vấn đề lớn quan trọng như: Bản chất của Thượng Đế, vấn đề đạo đức, vấn đề đời sống, chiến tranh, y học, phá thai v.v… Các người đã không tự mình quyết định theo lương tâm mà lại nghe theo những quan niệm của những người khác.

Các người thụ động kêu lên rằng: Ai đó cứ việc quyết định đi! Tôi sẽ đồng ý! Ai đó cứ việc cho tôi đâu là đúng, đâu là sai! Chính sự lười suy nghĩ này đã khiến cho các người chấp nhận những quan niệm của các tôn giáo một cách bằng lòng, vui vẻ vì các người không cần suy nghĩ gì cả.

Bây giờ chúng ta trở lại chuyện giết người. Có lý do nào biện minh cho là đúng để giết người không?

Chẳng cần nhờ vào nguồn gốc cao siêu hay quyền năng nào các người cũng biết câu trả lời. Nếu các người suy nghĩ rồi cảm nhận, hành động theo lương tâm của mình.

Đó gọi là hành động theo quyền năng của chính mình.

Ngược lại, khi các người hành động theo quyền năng của những tiểu bang hay những quốc gia có cần phải dùng tới giết chóc để đạt được những mục tiêu chính trị của họ không?

Những tôn giáo có phải dùng tới giết chóc để áp lực những đòi hỏi thần học của họ không?

Những xã hội có cần phải dùng đến giết chóc để đối phó với những người vi phạm luật pháp không?

Giết có phải là một phương thức chính trị hay một giải pháp xã hội không?

Bây giờ, giết có phải là điều các người có thể làm nếu có người tìm cách giết các người không?

Các người có thể dùng sức mạnh giết người để bảo vệ đời sống của một người thân yêu không? Hay một người mà các người chẳng quen biết gì cả?

Giết có phải là một hình thức để tự bảo vệ chống lại những kẻ giết các người, nếu không có cách nào khác để làm họ ngừng không?

Có khác biệt giữa giết người và ám sát không? Chính quyền thường biện minh cho hành động giết người của mình để duy trì quyền lực hiện hữu.

Các tôn giáo cũng thường bào chữa cho hành động giết người để phổ biến những chân lý đặc biệt của họ hầu duy trì quyển lực cho một thiểu số lãnh đạo. Xã hội cũng cho rằng giết người để trừng phạt những kẻ phạm một số tội (những tội này đã thay đổi qua năm tháng) là hợp lý để duy trì quyền lực xã hội tồn tại.

Các người có tin rằng lập trường đó chấp nhận quan niệm của một người khác về chuyện này không?

Chính bản thân các người có gì để nói không?

Không có gì gọi là “đúng” hay “sai” trong vấn đề này. Nhưng do những quyết định của các người, các người vẽ ra bức hình Các Người Là Ai?

Quả thật, bằng những quyết định của họ, chính quyền các quốc gia đã tạo ra những bức tranh về mình. Những tôn giáo đã tạo ra những dấu ấn rõ rệt.

Những xã hội cũng tạo ra những dấu ấn riêng biệt. Các người có thích những bức hình đó không? Các người có mong tạo ra những dấu ấn đó không? Những bức vẽ đó có biểu tượng cho các người là ai không? Hãy cẩn thận với những câu hỏi đó vì chúng có thể đòi hỏi các người phải Tư Duy.

Tư duy rất gay go. Có những phê phán về những giá trị rất khó khăn. Điều đó đặt các người vào việc sáng tạo thuần khiết bởi lẽ có biết bao nhiêu lần các người đã nói: “Tôi không biết” nhưng các người vẫn phải quyết định. Như vậy các người phải chọn và các người đã chọn lựa bất minh. Những quyết định chọn lựa không dựa vào những gì đã biết sẵn của bản thân được gọi là sáng tạo thuần khiết.

Lương tâm biết rất rõ rằng: Trong khi làm quyết định này, Bản Ngã đã được tạo ra.

Phần lớn các người không chú trọng vào những việc quan trọng như vậy.

Đa số các người dựa vào quan niệm của người khác. Như thế, phần lớn các người không tự tạo ra sản phẩm của chính mình mà tạo ra những tạo vật khác vì thói quen dựa vào quan niệm của người khác. Khi quan niệm của những người khác đi ngược lại những cảm xúc của các người, lúc đó các người kinh nghiệm một cuộc đấu tranh nội tâm rất sâu xa. Các người sẽ hoang mang không biết đi đâu và làm gì đây?

Đầu tiên, các người sẽ tìm đến những tôn giáo, các vị sư, các mục sư v.v…Các vị này thường khuyên các người đừng nghe Bản Ngã của các người.

Tệ hơn, có người còn dọa dẫm các người rằng hãy nên lánh xa việc đó, tránh xa điều các người biết qua trực giác. Họ sẽ nói với các người về ác quỷ, về Satan, về yêu quái, về địa ngục v.v… làm sai lệch quan niệm trực giác của các người. Muốn được cứu rỗi, các người phải theo quan niệm của họ, tư tưởng của họ, định nghĩa về đúng hay sai của họ, đặc biệt là quan niệm của họ về Các Người Là Ai?

Điều lôi cuốn ở đây, các người chẳng cần làm gì, chỉ cần đồng ý theo quan niệm của họ các người sẽ được cứu rỗi. Sức hấp dẫn và lôi cuốn này khiến các người khó lòng từ chối vì chỉ theo quan niệm đó các người đã được hạnh phúc, được thấy ánh sáng và được “cứu rỗi”.

Dựa vào những quan niệm đó, các người thường hành động và chọn lựa không theo những quyết định của nội tâm hay chân lý của Bản Ngã. Trường hợp các người có những hành động quyết định theo nội tâm sẽ bị những người khác mang ra làm trò đùa.

Họ sẽ thắc mắc rằng: Sao? Các người tự mình nghĩ hở? Các người tự mình quyết định hở?

Các người tự áp dụng những phê phán, giá trị, hành động….Các người tưởng các người là ai?

Thật thế, đó chính xác là câu hỏi mà các người đang trả lời. Công việc phải được làm một mình, không có phần thưởng, không có phê chuẩn và có lẽ chẳng ai thèm để ý gì hết. Lúc này các người đã đặt một câu hỏi rất hay: Tại sao các người đi vào cuộc hành trình này? Tại sao các người phải dấn thân như thế?

Có phần thưởng hoặc lợi lộc gì không?

Lý do thật đơn giản một cách tức cười.

KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ KHÁC ĐỂ LÀM.

Ngài muốn gì?

Ta nói rằng đó là trò chơi duy nhất trên thế giới này. Trên thực tế các người chẳng có thể làm gì khác. Các người sẽ làm chuyện các người đang làm từ lúc sinh ra cho tới hết cuộc đời. Vấn đề quan trọng nhất ở đây là các người sẽ làm có ý thức hay không có ý thức.

Các người nghĩ coi: Các người đâu có thể bỏ cuộc hành trình này. Các người đã lên thuyền ngay từ khi các người đã sinh ra. Sự sinh ra đời chỉ là một dấu hiệu cuộc hành trình đã bắt đầu. Vậy thì câu hỏi không phải là: Tại sao lại bước chân vào con đường như vậy? vì các người đã bắt đầu rồi. Các người đã đi như vậy ngay từ cái đập đầu tiên của trái tim rồi.

Câu hỏi phải là: Ta mong đi trên con đường này với ý thức hay không có ý thức?

Với tĩnh giác hay không tĩnh giác? Đi như vậy là nguyên nhân hay tác quả kinh nghiệm của mình? Trong phần lớn thời gian cuộc đời của các người, các người đã sống nơi tác quả của kinh nghiệm.

Đó là cái được biết một cuộc sống có ý thức. Đó là cái được gọi là đi trong tĩnh giác.

Hiện nay, nhiều người trong số các người đã đi một quãng đường rồi.

Như Ta đã nói rồi: Các người đã tiến bộ không phải là ít. Do vậy, các người đừng nên có cảm xúc là sau tất cả những cuộc đời này, các người mới chỉ có tới đó thôi.

Một số trong các người là những sinh vật tiến hóa cao. Có ý niệm chắc chắn về Bản Ngã. Các người biết Các Người Là Ai? và các người biết các người muốn trở thành gì? Hơn nữa, các người biết đường lối từ đây đến đó.

Đó là một dấu hiệu lớn. Đó là biểu hộ chắc chắn. Về cái gì? Về sự kiện các người hiện nay chỉ còn lại rất ít kiếp.

Như vậy là tốt à?

Bây giờ là tốt cho các người. Cách đây chẳng bao lâu tất cả những điều các người mong cầu chỉ là ở lại đây. Nay thì tất cả những gì các người mong ước là từ biệt. Đó là một dấu hiệu rất tốt.

Cách đây chẳng bao lâu các người sống không có mục đích gì. Bây giờ các người biết rằng nó không mục đích ngoại trừ cái mục đích mà các người đặt ra cho nó. Đó là một dấu hiệu rất tốt.

Cách đây chẳng bao lâu các người cầu xin vũ trụ đem Chân Lý đến cho các người.

Nay, các người nói với vũ trụ Chân Lý của các người. Và đó là một dấu hiệu rất tốt.

Cách đây chẳng bao lâu, các người sợ Ta. Nay, các người yêu Ta đủ để gọi là Ta đồng đẳng với các người.

Các người sẽ cảm thấy dễ chịu trong tâm hồn. Như vậy, lý do để tiếp tục là chẳng làm được gì khác. Đó là điều đang xảy ra ở đây.

Chính xác vậy.

Vậy tôi có thể hỏi Ngài: Rồi cuộc đời có dễ dàng hơn chút nào không?

Ồ! Người bạn yêu quí của Ta. Bây giờ đã quá dễ dàng cho các người hơn là ba kiếp trước, thật không thể nói ra bằng lời được.

Có, sẽ dễ dàng hơn. Các người càng nhớ lại nhiều các người lại càng có thể kinh nghiệm được nhiều hơn. Các người lại càng biết nhiều hơn. Và các người càng biết nhiều hơn, các người lại càng nhớ nhiều hơn. Đó là vòng tròn. Đời sống sẽ dễ dàng hơn, tốt hơn và trở thành vui thú, hạnh phúc nữa.

Ôi cái gọi là đời sống này, nó ngọt ngào, thú vị biết bao! Thật là một kinh nghiệm tuyệt vời phải không?

Ừ! phải. Tôi giả sử như vậy.

Người giả sử à?

Làm sao Ta có thể làm cho nó tuyệt vời hơn? Các người không được trọn quyền kinh nghiệm mọi thứ? Những giọt nước mắt, những vui thú, những buồn rầu, những mừng rỡ, những hớn hở, những thất vọng não nề, những thắng bại, những thù hằn? Còn phải thêm gì nữa đây?

Có lẽ nên làm giảm bớt đau khổ đi một chút.

Giảm đau khổ mà không có thêm minh triết sẽ làm cho mục đích bị thất bại, sẽ không giúp các người kinh nghiệm được lạc thú vô biên là Ta đó. Hãy kiên nhẫn. Các người đang có minh triết và những lạc thú của các người lúc này đang tăng lên và không có đau khổ. Điều đó cũng là dấu hiện rất tốt.

Các người đang học (đang nhớ lại) cách để yêu thương mà không đau khổ, để từ giã mà không đau khổ, để sáng tạo mà không đau khổ, để ngay cả khóc mà không đau khổ.

Phải!

Các người có thể có đau khổ mà không đau khổ nếu các người hiểu Ta muốn nói gì.

Tôi nghĩ là tôi hiểu. Tôi còn vui trong những bi thảm của chính đời tôi. Tôi có thể đứng lại nhìn như chúng là… Lại còn có thể cười.

Thật chính xác! Vậy mà các người không cho đó là tăng trưởng sao?

Tôi giả thiết là tôi hiểu đó là tăng trưởng.

Vì vậy hãy tiếp tục tăng trưởng, con trai của Ta. Hãy tiếp tục trở thành và tiếp tục quyết định các người muốn trở thành cái gì trong cái bản chất mới cao nhất của Bản Ngã. Hãy tiếp tục hành động theo hướng đó.

Hãy tiếp tục! Tiếp tục. Đây là chuyện Thượng Đế và Ta đang làm. Ta và các người.

Vậy thì hãy tiếp tục.

❁ ❁ ❁
Ảnh: by Zoltan Tasi on Unsplash

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x