Trang chủ » #34 – Những trải nghiệm tâm linh

#34 – Những trải nghiệm tâm linh

by Hậu Học Văn
104 views

Lời Giới Thiệu

Chân Ngã (The Self)

#1 - Thực Tại - Tĩnh Lặng

#2 - Ba trạng thái Tỉnh, mộng, ngủ sâu

#3 - Hạnh phúc - Trái Tim

#4 - Ngã nhận thức & Ngã vô minh

#5 - Khởi sinh bản ngã - Giác ngộ Chân Ngã

#6 - Vô minh - Vở kịch của Thượng Đế

#7 - Loại bỏ tâm trí

#8 - Jnani (Người biết Chân Ngã)

#9 - Trạng thái của Jnani

#10 - Vấn ngã & Quy hàng

#11 - Vấn ngã - Ngã niệm - Thiền Định

#12 - Thực hành vấn ngã

#13 - Yoga - Truy vấn 'Tôi là Ai'

#14 - ''Tại sao tôi không cảm thấy nó?''

#15 - Truy vấn - Nhận biết Chân Ngã

#16 - Vấn ngã & những quan niệm sai lầm

#17 - Quy hàng

#18 - ''Nếu chỉ có quy hàng có đủ chứng ngộ được Chân Ngã không?''

#19 - Guru (Bậc Đạo Sư)

#20 - ''Ngài hay Guru có thể giúp chúng tôi nhận ra Chân Lý không?''

#21 - Ân điển của Guru

#22 - Sự tĩnh lặng & Sat-sanga

#23 - Sự tĩnh lặng & Guru

#24 - Thiền định & Yoga

#25 - ''Tôi nên thiền như thế nào?''

#26 - Mantra & Japa

#27 - Japa & Ajapa (bất thành lời)

#28 - Đời sống trong thế gian

#29 - Tu tập tâm linh - Ăn uống - Tình dục

#30 - Yoga

#31 - Luân xa - Yoga karma

#32 - Samadhi

#33 - Khải tượng & Quyền năng tâm linh

#34 - Những trải nghiệm tâm linh

#35 - Thực tại của thế giới

#36 - Luân hồi

#37 - Bản chất của Thượng Đế (God)

#38 - Đau khổ và Đạo đức

#39 - Karma - Định mệnh - Tự do ý chí

NHỮNG VẤN ĐỀ VÀ NHỮNG TRẢI NGHIỆM

Đau đớn và những khó chịu về thể xác, sự hỗn loạn về tinh thần, dao động cảm xúc và đôi khi sự bình yên hạnh phúc cũng xen vào là những trải nghiệm thường xuyên xảy ra như là sản phẩm phụ của thực hành tâm linh. Những biểu hiện như trên có thể không ấn tượng như những biểu hiện được nêu trong hai chương trước nhưng những người trải nghiệm cũng có xu hướng quan tâm tới chúng. Chúng thường được hiểu là các cột mốc hoặc chướng ngại vật trên con đường đến với Chân Ngã và, tùy thuộc vào cách giải thích nào được ưa chuộng, nhiều nỗ lực tuyệt vời đã được dành để cố gắng kéo dài hoặc loại bỏ chúng.

Sri Ramana có xu hướng nói làm giảm tầm quan trọng của hầu hết các trải nghiệm tâm linh và nếu họ thuật với ông ấy những trải nghiệm đó, ông thường nhấn mạnh rằng sự nhận thức về cái người trải nghiệm mới là thứ quan trọng hơn là say mê hoặc phân tích các trải nghiệm. Đôi khi ông ấy cũng sẽ đi vào giải thích về nguyên nhân của các trải nghiệm và thỉnh thoảng ông đánh giá chúng là có lợi hoặc có hại đối với sự chứng ngộ Chân Ngã, nhưng nhìn chung ông có xu hướng khuyến khích không nên quan tâm đến các trải nghiệm.

Ông cởi mở hơn khi những tín đồ xin lời khuyên của ông ấy về các vấn đề mà họ đã gặp phải trong lúc thiền định. Ông ấy sẽ kiên nhẫn lắng nghe những than phiền của họ, đưa ra các giải pháp mang tính xây dựng cho các vấn đề và, nếu ông ấy cảm thấy thời điểm đã phù hợp, ông cố gắng cho họ thấy rằng từ quan điểm của Chân Ngã mọi vấn đề đều không tồn tại.

H: Đôi khi chúng ta có những khoảnh khắc chớp nhoáng sống động của một ý thức mà trung tâm của nó nằm bên ngoài cái bản ngã bình thường, và có vẻ như nó bao trùm tất cả. Không đề cập tới các quan niệm triết học, ngài Bhagava có thể cho tôi lời khuyên về việc đạt được, giữ lại và kéo dài những khoảnh khắc hiếm hoi đó không? Liệu abhyasa (thực hành tâm linh) liên quan đến sự ẩn cư có cần thiết cho những trải nghiệm như vậy không?

Đ: Bạn nói “bên ngoài”, cái gọi là bên trong hay bên ngoài là đối với ai? Những khái niệm này chỉ có thể tồn tại chừng nào còn chủ thể và khách thể. Và chủ thể và khách thể đối với ai đây? Khi truy vấn, bạn sẽ thấy rằng chúng sẽ tự tan rã vào trong một chủ thể duy nhất. Xem cái chủ thể đó là ai và sự truy vấn này sẽ dẫn bạn đến ý thức thuần khiết siêu việt khỏi chủ thể.

Bạn nói “cái bản ngã bình thường”, cái bản ngã bình thường chính là tâm trí. Tâm trí là thứ có những giới hạn. Nhưng ý thức thuần khiết vượt ra ngoài giới hạn, và đạt được bằng cách truy vấn về cái “Ta”.

Bạn nói “đạt được”, một khi bạn nhận ra Chân Ngã, nó sẽ trở thành kinh nghiệm trực tiếp và ngay lập tức. Nó không bao giờ bị mất đi.

Bạn nói “kéo dài”, ở đây không phải là sự mở rộng của Cái Tôi, vì nó luôn luôn là như vậy, không co lại hay giãn nở.

Bạn nói “ẩn cư”, an trụ trong Chân Ngã chính là sự cô độc, bởi vì có không có gì xa lạ với Chân Ngã. Ẩn cư phải là từ một nơi hoặc một trạng thái khác. Không có cái này hay cái kia khác ngoài Chân Ngã. Tất cả đều là Chân Ngã, ẩn cư là điều không thể và không cần nghĩ bàn.

Bạn nói “abhyasa”: abhyasa chỉ là việc ngăn chặn sự xáo trộn đối với sự yên bình vốn có. Bạn luôn ở trong trạng thái tự nhiên của mình cho dù bạn thực hành abhyasa hay không. Vẫn như bạn vốn có, không có câu hỏi hoặc nghi ngờ, là trạng thái tự nhiên của bạn.

H: Có những lúc con người và mọi thứ mơ hồ, hình tướng gần như trong suốt như trong một giấc mơ. Ta ngừng quan sát chúng từ bên ngoài, nhưng một người vẫn có ý thức thụ động về sự tồn tại của chúng, trong khi không chủ động ý thức về bất kỳ hình thức cái tôi nào. Có một sự yên tĩnh sâu trong tâm trí. Liệu tâm trí vào những lúc như vậy đã sẵn sàng để lặn sâu vào Chân Ngã? Hay là tình trạng này không phải điều lành mạnh, như là kết quả của việc tự thôi miên? Nó có nên được khuyến khích như một phương tiện để đạt được sự yên bình tạm thời không?

Đ: Có ý thức cùng với sự tĩnh lặng trong tâm trí. Đây chính xác là trạng thái ta cần hướng tới. Thực tế là câu hỏi đó đã được đóng khung về điểm này, khi mà ta không nhận ra rằng đó là Chân Ngã thì trạng thái này không ổn định và chỉ là tạm thời.
Từ “lặn vào” chỉ thích hợp nếu người ta phải chuyển hướng tâm trí vào bên trong để tránh bị phân tâm bởi các khuynh hướng hướng ngoại của nó. Những lúc như vậy người ta phải lặn xuống dưới bề mặt của những hiện tượng bên ngoài này. Nhưng khi sự yên tĩnh sâu sắc chiếm ưu thế và không cản trở ý thức, đâu cần thiết phải lặn?

H: Khi tôi thiền, đôi khi tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc nào đó. Trong những dịp như vậy, tôi có nên tự hỏi bản thân mình “ Ai là người đang trải nghiệm niềm hạnh phúc này? ”

Đ: Nếu đó là hạnh phúc thực sự của Chân Ngã được trải nghiệm, nghĩa là, nếu tâm trí đã thực sự hòa nhập trong Chân Ngã , một sự nghi ngờ như vậy sẽ không nảy sinh chút nào. Bản thân câu hỏi cho thấy bạn vẫn chưa đạt được niềm chân phúc đó. Mọi nghi ngờ sẽ chỉ chấm dứt khi người nghi ngờ và cội nguồn của anh ta được tìm thấy. Không có ích lợi gì khi cố xóa bỏ từng nghi ngờ một. Nếu chúng ta xóa sổ một nghi ngờ, một nghi ngờ khác sẽ nảy sinh và sẽ không có hồi kết. Nhưng nếu, bằng cách tìm kiếm nguồn gốc của người nghi ngờ, người nghi ngờ sẽ được nhìn ra là họ không thực sự tồn tại, sau đó mọi nghi ngờ sẽ chấm dứt.

H: Đôi khi tôi nghe thấy âm thanh bên trong. Tôi nên làm gì khi sự việc như vậy xảy ra?

Đ: Dù điều gì có thể xảy ra, hãy tiếp tục truy vấn về bản thân, hãy hỏi “Ai đang nghe thấy những âm thanh này? ” cho đến khi đạt được thực tại.

H: Đôi khi, trong khi thiền định, tôi cảm thấy hạnh phúc và nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt tôi. Vào những lúc khác, tôi không có trải nghiệm đó. Tại sao vậy?

Đ: Hạnh phúc là một thứ luôn ở đó chứ không phải là một cái gì đó cái gì đến và đi. Thứ đến và đi là sự sáng tạo của tâm trí và bạn không nên lo lắng về nó.

H: Niềm hạnh phúc gây ra một cảm giác hồi hộp trong cơ thể, nhưng khi nó biến mất, tôi cảm thấy chán nản và mong muốn được trải nghiệm lần nữa. Tại sao?

Đ: Bạn thừa nhận rằng bạn đã ở đó cả khi có cảm giác hạnh phúc được trải nghiệm và khi chưa trải nghiệm. Nếu bạn nhận ra cái bản thân “bạn” đó một cách chính xác, những kinh nghiệm đó sẽ không có giá trị.

H: Để nhận ra niềm hạnh phúc đó, cần phải có một cái gì đó để nắm bắt nó, phải không?

Đ: Phải có tính nhị nguyên nếu bạn muốn nắm bắt một thứ gì đó khác, nhưng Chân Ngã là thứ duy nhất, không phải là nhị nguyên. Do đó, ai sẽ nắm bắt ai? Và thứ cần bắt là gì?

H: Khi tôi đạt đến giai đoạn không tư tưởng trong Sadhana của mình, tôi tận hưởng một niềm vui nhất định, nhưng đôi khi tôi cũng trải qua một nỗi sợ hãi mơ hồ. Tôi không thể mô tả nó chính xác.

Đ: Bạn có thể gặp bất cứ điều gì, nhưng bạn không bao giờ được nghỉ ngơi và bằng lòng với điều đó. Cho dù bạn cảm thấy vui mừng hay sợ hãi, hãy tự hỏi bản thân ai cảm thấy vui sướng hay sợ hãi và cứ thế tiếp tục Sadhana cho đến khi niềm vui và nỗi sợ hãi đều được vượt qua, cho đến khi mọi tính nhị nguyên chấm dứt và cho đến khi thực tại duy tại. Không có gì sai trong những điều như vậy xảy ra hoặc đang kinh nghiệm như vậy, nhưng bạn không bao giờ được dừng lại ở đó. Ví dụ, bạn phải không bao giờ nghỉ ngơi bằng lòng với niềm vui của laya (tạm thời của tâm trí) thứ được trải nghiệm qua khi suy nghĩ bị dập tắt, bạn phải nhấn mạnh vào cho đến khi tất cả tính nhị nguyên chấm dứt.

H: Làm thế nào để người ta thoát khỏi nỗi sợ hãi?

Đ: Sợ hãi là gì? Nó chỉ là một ý nghĩ. Nếu có bất cứ điều gì bên cạnh Chân Ngã thì có lý do để sợ hãi. Ai là người nhìn thấy những thứ tách biệt với Bản Thân? Đầu tiên bản ngã phát sinh và thấy các đối tượng là bên ngoài. Nếu bản ngã không nảy sinh, một mình Chân Ngã tồn tại và không có gì bên ngoài. Vì bất cứ điều gì bên ngoài đối với bản thân đều bao hàm sự tồn tại của người chứng kiến bên trong.
Tìm kiếm nó ở đó sẽ loại bỏ sự nghi ngờ và sợ hãi. Không chỉ sợ hãi, tất cả những suy nghĩ khác xoay quanh bản ngã sẽ biến mất cùng với nó.

H: Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hãi khủng khiếp về cái chết?

Đ: Khi nào thì nỗi sợ hãi đó chiếm lấy bạn? Nó có đến khi bạn không nhìn thấy cơ thể của bạn như trong giấc ngủ không mơ? Nó chỉ ám ảnh bạn khi bạn hoàn toàn “tỉnh táo” và nhận thức về thế giới, bao gồm cả cơ thể của bạn. Nếu bạn không nhìn thấy những điều này và vẫn là Chân Ngã thuần khiết của bạn, như trong giấc ngủ không mơ, không có nỗi sợ hãi có thể chạm vào bạn.

Nếu bạn truy dấu theo nỗi sợ hãi tới cái đối tượng, thì sự mất mát đối tượng sẽ làm phát sinh ra nỗi sợ, bạn sẽ thấy rằng đối tượng đó không phải là cơ thể, mà là tâm trí và thứ vận hành bên trong nó. Một người chỉ vui mừng khi thoát khỏi một cơ thể đầy bệnh tật và tất cả các vấn đề và sự bất tiện mà nó tạo ra khi mà sự nhận thức vẫn còn tại với anh ta. Anh ta sợ mất đi chính là sự nhận thức, cái ý thức, chứ không phải cơ thể, Con người yêu sự tồn tại bởi vì nó là nhận thức vĩnh cửu, là chính Chân Ngã của riêng họ. Tại sao không nắm giữ nhận thức thuần khiết ngay bây giờ, trong khi ở trong cơ thể, và thoát khỏi mọi sợ hãi?

H: Khi tôi cố gắng không có mọi suy nghĩ, tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi nên làm gì với nó?

Đ: Một khi bạn đi ngủ, bạn không thể làm gì trong trạng thái đó. Nhưng trong khi bạn tỉnh táo, hãy cố gắng tránh xa mọi suy nghĩ. Tại sao lại nghĩ về giấc ngủ? Thậm chí đó cũng là một suy nghĩ, phải không? Nếu bạn có thể không có bất kỳ suy nghĩ nào trong khi bạn đang thức, như thế là đủ. Ban ở trạng thái nào trước khi đi vào giấc ngủ thì bạn sẽ tiếp tục thức dậy trong trạng thái đó. Bạn sẽ tiếp tục từ nơi bạn đã rời đi, tắt khi bạn chìm vào giấc ngủ. Miễn là có những tư tưởng về hoạt động thì sẽ có giấc ngủ. Tư tưởng và giấc ngủ là hai mặt đối lập của nhau của một thứ và tương tự nhau.

Chúng ta không nên ngủ quá nhiều hoặc hoàn toàn không ngủ, nhưng chỉ ngủ vừa phải. Để ngăn chặn tình trạng ngủ quá nhiều, chúng ta phải cố gắng và không có suy nghĩ hoặc chalana [chuyển động của tâm trí], chúng ta phải chỉ ăn thức ăn có tính sattvic và chỉ ở mức độ vừa phải, và không mê hoạt động thể chất quá nhiều. Chúng ta càng kiểm soát suy nghĩ, hoạt động và thức ăn thì chúng ta càng có thể kiểm soát được giấc ngủ. Nhưng sự điều độ phải là quy tắc, như được giải thích trong Gita, cho người tìm kiếm trên con đường này.

  • Giấc ngủ là trở ngại đầu tiên, như đã giải thích trong sách, cho tất cả các sadhak.
  • Trở ngại thứ hai được cho là vikshepa hoặc các đối tượng cảm quan của thế gian làm chuyển hướng sự chú ý của một người.
  • Cái thứ ba được cho là kashaya hoặc những suy nghĩ trong tâm trí về những đối tượng cảm quan đã trải nghiệm trước đó.
  • Cái thứ tư, ananda [phúc lạc], cũng là được gọi là một trở ngại, bởi vì trong trạng thái đó có một cảm giác tách biệt khỏi nguồn, cho phép người hưởng thụ nói rằng “Tôi đang tận hưởng ananda“. Ngay cả điều này cũng phải được vượt qua.
  • Giai đoạn cuối cùng samadhi phải đạt được trong đó người ta trở thành ananda hoặc một với thực tại. Ở trạng thái này, tính nhị nguyên của người hưởng thụ và sự hưởng thụ chấm dứt trong đại dương của sat-chit-ananda hay Chân Ngã.

H: Vì vậy, người ta không nên cố gắng duy trì trạng thái hạnh phúc hay ngây ngất?

Đ: Trở ngại cuối cùng trong thiền định là sự ngây ngất; bạn cảm thấy hạnh phúc tuyệt vời và muốn ở lại nơi cực lạc. Đừng khao khát nó mà hãy chuyển sang giai đoạn tiếp theo đó là sự yên tĩnh tuyệt vời. Sự yên tĩnh cao hơn cực lạc vì nó hòa nhập vào samadhiSamadhi thành công tạo chuyển trạng thái thức giấc đến sự siêu việt. Trong trạng thái đó, bạn biết rằng bạn luôn luôn là ý thức, vì ý thức là bản chất của bạn.
Thực ra, người ta luôn ở trong samadhi nhưng người ta không biết điều đó. Để biết nó tất cả những gì người ta phải làm là loại bỏ các chướng ngại vật.

H: Thông qua thơ ca, âm nhạc, japabhajan [những bài hát sùng kính], ngắm cảnh đẹp, đọc những dòng thơ thiêng liêng,vv.. đôi khi người ta trải nghiệm một cảm giác thực sự về sự hợp nhất toàn diện. Đó có phải là cảm giác yên tĩnh hạnh phúc sâu sắc, trong đó cái tôi cá nhân không còn, giống như việc đi vào Trái Tim mà Bhagavan đã nói? Việc thực hiện những hoạt động này có dẫn đến một samadhi sâu hơn không và cuối cùng là một tầm nhìn đầy đủ về cái thực?

Đ: Có sự hạnh phúc khi những thứ được chấp nhận trình diện trong tâm trí. Đó là hạnh phúc vốn có trong Chân Ngã, không có niềm hạnh phúc nào khác. Và nó không xa lạ và ở xa. Bạn đang đi sâu vào Chân Ngã vào những dịp mà bạn cho là sung sướng như vậy và lặn sâu vào bên trong dẫn đến niềm hạnh phúc tự tồn tại. Nhưng các ý tưởng của chúng ta cho rằng sự hạnh phúc lệ thuộc vào những thứ khác hoặc chỉ xảy ra ở dịp nào đó, trong khi trên thực tế, niềm hạnh phúc đó ở bên trong bạn. Vào những dịp này, bạn lặn vào Chân Ngã, dù một cách vô thức. Nếu bạn làm như vậy mà có ý thức, với niềm tin có được từ trải nghiệm bạn đồng nhất với hạnh phúc thực sự là Chân Ngã, một thực tại, bạn gọi nó là giác ngộ. Tôi muốn bạn đi sâu vào Chân Ngã một cách có ý thức, nơi đó là Trái Tim.

H: Tôi đã thực hành sadhana trong gần hai mươi năm và tôi không thấy tiến triển. Tôi nên làm gì? Từ khoảng năm giờ mỗi buổi sáng, tôi tập trung vào suy nghĩ rằng chỉ có Chân Ngã là thực và tất cả những thứ khác không có thực. Mặc dù tôi đã làm việc này khoảng hai mươi năm, tôi không thể tập trung hơn hai hoặc ba phút mà không có những suy nghĩ vẩn vơ.

Đ: Không có cách nào khác để thành công ngoài việc kéo tâm trí trở lại mỗi khi nó quay ra ngoài và cố định nó trong Chân Ngã. Không cần thiền định hoặc mantra hoặc japa hoặc bất cứ điều gì tương tự, bởi vì đây là bản chất thực của chúng ta. Tất cả những gì cần thiết là từ bỏ suy nghĩ về các đối tượng khác với Chân Ngã. Thiền không phải là nghĩ nhiều đến Chân Ngã mà là từ bỏ những suy nghĩ về những thứ không phải là Chân Ngã. Khi bạn từ bỏ suy nghĩ về các đối tượng bên ngoài và ngăn tâm trí của bạn đi hướng ngoại bằng cách xoay nó vào trong và cố định nó trong Chân Ngã, Chân Ngã duy tại một mình.

H: Tôi nên làm gì để vượt qua sức kéo của những suy nghĩ và ham muốn đó? Tôi nên điều chỉnh cuộc sống của mình như thế nào để đạt được sự kiểm soát tư tưởng?

Đ: Bạn càng cố định vào Chân Ngã thì càng có nhiều suy nghĩ khác được buông xuống. Tâm trí không là gì ngoài một bó tư tưởng. Cái ngã niệm là gốc rễ của tất cả suy nghĩ đó. Khi bạn nhìn ra cái ngã này, cái “tôi’ này là ai, nó đến từ đâu thì tất cả tư tưởng sẽ dung nhập vào trong Chân Ngã.

Quy định của cuộc sống, chẳng hạn như dậy vào một giờ cố định, tắm rửa, tụng mantrajapa, quan sát nghi lễ, tất cả những điều này là dành cho những người không cảm thấy bị thu hút bởi sự vấn ngã hoặc không có khả năng thực hành nó. Nhưng đối với những người có thể thực hành phương pháp này tất cả các quy tắc và kỷ luật là không cần thiết.

H: Tại sao tâm trí không thể quay vào trong mặc dù có nỗ lực lặp đi lặp lại?

Đ: Nó được thực hiện bằng cách luyện tập và bình tâm và nó chỉ thành công một cách từ từ. Tâm trí như một con bò đã quá quen với việc ăn cỏ lén lút trên điền trang của người khác, không dễ chấp nhận bị nhốt trong chuồng của mình. Cho dù chủ nhân của cô ấy (chú giải: Sri Ramana thường dùng danh từ nhân xưng cho các con vật) đã cám dỗ bằng cỏ ngon và thức ăn gia súc tốt, cô ấy vẫn cố từ chối lúc đầu. Sau đó, cô ấy ăn thử một chút, nhưng khuynh hướng bẩm sinh muốn đi lang thang lại trỗi dậy và cô ấy bỏ đi. Bị chủ dụ dỗ liên tục, sau cùng cô cũng quen với việc ở lại trong chuồng, ngay cả khi thả lỏng, cô ấy cũng không đi lạc. Tương tự với tâm trí. Nếu một khi nó tìm thấy hạnh phúc bên trong nó, nó sẽ không đi lang thang bên ngoài.

H: Có sự sai khác trong việc chiêm nghiệm theo từng trường hợp không?

Đ: Đúng là có. Đôi khi có sự khai sáng và sau đó việc chiêm nghiệm thật dễ dàng. Vào những lúc khác, việc chiêm nghiệm là không thể ngay cả với những nỗ lực lặp đi lặp lại. Điều này là do họat động của ba guna [sattvarajas và tamas].

H: Nó có bị ảnh hưởng bởi các hoạt động và hoàn cảnh của một người không?

Đ: Những điều đó không thể ảnh hưởng đến nó. Cái cảm giác ta là người làm – kartritva buddhi – tạo ra trở ngại.

H: Đầu óc tôi minh mẫn trong hai hoặc ba ngày và trở nên trì độn trong hai hoặc ba ngày tiếp theo; và cứ thế luân phiên. Điều đó là do đâu?

Đ: Đó là điều khá tự nhiên. Đó là trò chơi của sự thuần khiết [sattva], năng động [rajas] và chậm chạp, trì độn [tamas] xen kẽ nhau. Đừng nuối tiếc tamas, và khi sattva phát huy tác dụng, hãy giữ lấy nó và tận dụng nó.

H: Một người đôi khi thấy rằng cơ thể vật lý không cho phép anh ta thiền định ổn định. Anh ta có nên tập yoga để rèn luyện cơ thể cho mục đích đó?

Đ: Đó là tùy thuộc vào samskara [khuynh hướng] của một người. Một người có thể sẽ thực hành hatha yoga để chữa những bệnh trong cơ thể mình, một người khác sẽ tin tưởng vào Thượng Đế sẽ chữa lành cho họ, một người thứ ba sẽ sử dụng sức mạnh ý chí của mình cho việc đó và người thứ tư có thể hoàn toàn thờ ơ với những thứ đó. Nhưng tất cả họ sẽ kiên trì trong thiền định. Nhiệm vụ tới Chân Ngã là điều cần thiết nhất và tất cả những thứ còn lại chỉ là phụ gia.

H: Những nỗ lực tập trung của tôi thật thất vọng vì tim đập đột ngột nhanh và kèm theo đó là khó thở, hơi thở nhanh và ngắn. Sau đó, những suy nghĩ của tôi cũng ùa ra và tâm trí trở nên không kiểm soát được. Trong điều kiện lành mạnh, tôi thành công hơn và hơi thở của tôi dừng lại với sự tập trung sâu. Tôi đã khao khát từ lâu để có được lợi ích từ việc gần gũi với Sri Bhagavan, tôi nghĩ nó sẽ tạo ra thành công trong sự thiền định của tôi và vì vậy tôi đã rất nỗ lực để đi tới được đây. Nhưng ở đây tôi cảm thấy ốm. Tôi không thể thiền định và vì vậy tôi cảm thấy chán nản. Tôi đã thực hiện một nỗ lực quyết tâm để tập trung tâm trí của tôi mặc dù tôi đã gặp rắc rối bởi hơi thở ngắn và gấp. Mặc dù có một phần thành công nhưng nó cũng không làm tôi hài lòng. Đã sắp đến lúc tôi phải rời khỏi nơi này. Tôi ngày càng cảm thấy chán nản khi suy nghĩ về việc rời khỏi nơi này. Ở đây, tôi thấy mọi người đạt được sự bình yên bằng cách thiền định trong hội trường trong khi tôi không may mắn có được bình yên như vậy. Điều này gây ra một ảnh hưởng trầm cảm với tôi.

Đ: Cái ý nghĩ “Tôi không thể tập trung”, tự nó là một trở ngại. Tại sao ý nghĩ này phải nảy sinh?

H: Liệu người ta có thể duy trì không có những suy nghĩ trỗi dậy trong toàn bộ hai mươi bốn giờ trong ngày không? Tôi có nên ở lại mà không thiền định không?

Đ: “Giờ đồng hồ” lại là gì? Nó chỉ là một khái niệm. Mỗi câu hỏi của bạn là được thúc đẩy bởi một ý nghĩ. Bất cứ khi nào một ý nghĩ xuất hiện, đừng bị nó cuốn đi. Bạn trở nên ý thức về cơ thể khi bạn quên đi Chân Ngã. Nhưng sao bạn có thể thực sự quên đi Chân Ngã? Làm sao bạn có thể quên được Bản Thân mình? Phải có hai bản thể để một người quên đi người kia. Nó thật là vô lý. Vì vậy, Chân Ngã không chán nản, cũng không phải là bất toàn. Nó mãi mãi hạnh phúc. Cảm giác đối nghịch đó chỉ là một suy nghĩ đơn thuần mà thực sự không có thực thể. Hãy thoát khỏi những suy nghĩ. Tại sao người ta nên thử thiền? Một người luôn chứng ngộ khi là Chân Ngã . Chỉ được giải thoát khỏi những suy nghĩ.

Bạn nghĩ rằng sức khỏe của bạn không cho phép bạn thiền định. Sự trầm cảm này phải được truy vết về nguồn gốc của nó. Nguồn gốc là sự đồng nhất sai lầm của Bản Thân với cơ thể. Những bệnh tật này không thuộc về Chân Ngã, nó là của cơ thể. Nhưng cơ thể không đến và nói với bạn rằng nó đang bị bệnh. Chính bạn là người nói như vậy. Tại sao ? Bởi vì bạn đã nhận diện sai lầm chính mình với cơ thể. Cơ thể tự nó cũng là một tư tưởng. Hãy là như bạn thực sự là. Không có lý do gì để chán nản.

H: Giả sử có một số quấy nhiễu trong khi thiền định, chẳng hạn như vết muỗi đốt. Liệu một người có nên kiên trì thiền định và cố gắng chịu đựng vết cắn và bỏ qua sự gián đoạn hay xua đuổi muỗi và sau đó tiếp tục thiền?

Đ: Bạn phải làm điều gì bạn thấy thuận tiện nhất. Bạn sẽ không đạt được mukti đơn giản chỉ vì bạn xua đuổi chúng. Vấn đề là đạt được sự tập trung nhất điểm và sau đó đạt được mano-nasa [hủy diệt mọi mối quan tâm]. Cho dù bạn làm điều này bằng cách đắp lên chỗ bị muỗi đốt hay việc xua đuổi muỗi là việc của bạn. Nếu bạn hoàn toàn đắm mình trong thiền định của bạn, bạn sẽ không biết rằng những con muỗi đang cắn bạn. Trước khi bạn đạt được giai đoạn đó, tại sao bạn không xua đuổi chúng đi?

H: Người ta nói những người thực hành thiền thường mắc các bệnh mới; ở một mức độ nào đó tôi luôn cảm thấy hơi đau ở lưng và trước ngực. Người ta cho rằng đây là một thử thách của Thượng Đế. Bhagavan sẽ giải thích sao về điều này và liệu nó có là sự thật?

Đ: Không hề có Bhagavan nào bên ngoài bạn và do đó, không có thử thách nào được tạo ra. Những gì bạn tin là một thử thách hoặc một căn bệnh mới dẫn đến từ thực hành tâm linh thực sự là sự căng thẳng mà bây giờ được đưa tới những dây thần kinh của bạn và năm giác quan. Tâm trí vốn hoạt động thông qua các nadi [dây thần kinh] để cảm nhận các đối tượng bên ngoài, duy trì liên kết giữa chính nó và các cơ quan của nhận thức, bây giờ nó được yêu cầu rút khỏi liên kết ‘và hành động rút lui tự nhiên gây ra căng thẳng, bong gân hoặc cơn đau đớn. Một số người gọi đây là một căn bệnh và một số người gọi nó là một thử thách của Thượng Đế. Tất cả những nỗi đau này sẽ qua đi khi bạn tiếp tục thiền định, dành ra suy nghĩ duy nhất dành cho việc tìm hiểu Bản Thân hoặc chứng ngộ Chân Ngã. Không có biện pháp khắc phục nào khác tuyệt vời hơn sự yoga liên tục này hoặc hợp nhất với Thượng Đế hoặc atman. Đau đớn là không thể tránh khỏi như một kết quả của việc loại bỏ các vasana [khuynh hướng tinh thần] mà bạn có đã quá lâu.

H: Cách tốt nhất để đối phó với ham muốn và các vasana là loại bỏ chúng – thỏa mãn chúng hay kìm hãm chúng?

Đ: Nếu một ham muốn có thể được loại bỏ bằng cách thỏa mãn nó, thì sẽ không có tác hại trong việc thỏa mãn một mong muốn như vậy. Nhưng ham muốn nói chung sẽ không đơn thuần bị tiêu diệt bởi sự thỏa mãn. Cố gắng nhổ tận gốc chúng giống như cố gắng dập tắt đám cháy bằng cách đổ các chất dễ cháy lên nó. Đồng thời, biện pháp khắc phục thích hợp không phải là sự đàn áp cưỡng bức, vì sự đàn áp như vậy nhất định sớm hay muộn sẽ phản ứng thành một sự gia tăng mạnh mẽ lên của ham muốn với những hậu quả khôn lường.

Cách thích hợp để có loại bỏ ham muốn là tìm ra “Ai đang có ham muốn? Nguồn của nó là gì?’ Khi tìm thấy điều đó, ham muốn bị nhổ bỏ và nó sẽ không bao giờ xuất hiện hoặc phát triển một lần nữa. Những ham muốn nhỏ nhặt chẳng hạn như mong muốn được ăn, uống, ngủ và tham gia vào các tiếng gọi của tự nhiên, mặc dù chúng cũng có thể là được phân loại vào một trong số những dục vọng, bạn có thể thỏa mãn chúng một cách an toàn. Chúng sẽ không cấy ghép vasana trong tâm trí bạn, cũng không cưỡng ép ham muốn khác sinh sôi tiếp. Những hoạt động đó chỉ cần thiết để tiếp tục cuộc sống và không có khả năng phát triển hoặc để lại các vasana. Theo nguyên tắc chung, do đó, không có hại gì khi thỏa mãn một ham muốn mà sự thỏa mãn sẽ không dẫn đến những ham muốn xa hơn bằng cách tạo ra các vasana trong tâm trí.

H: Trong thực hành thiền định, có bất kỳ dấu hiệu nào trong kinh nghiệm mà chỉ ra sự tiến bộ của người khao khát hướng tới chứng ngộ Chân Ngã không?

Đ: Mức độ tự do khỏi những suy nghĩ không mong muốn và mức độ tập trung vào một suy nghĩ duy nhất là thước đo để đánh giá sự tinh tấn.

❁ ❁ ❁
Nguồn: Nhận Thức Bất Nhị (Batnhi.net)

0 0 Đánh giá
Đánh giá bài viết

❁ Cánh cửa mở rộng ❁

guest

0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
0
Ý kiến của bạn luôn tuyệt vời, hãy để lại bình luận ...x